Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 284 - Đây là tiền trợ cấp cho dân nghèo của hắn đấy



Chương 284: Đây là tiền trợ cấp cho dân nghèo của hắn đấyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMóa, thật thâm hiểm.Ba năm phúc lợi, đan dược gì đó không nói, chỉ riêng linh thạch cũng gần bốn ngàn viên linh thạch hạ phẩm rồi.Đây là tiền trợ cấp cho dân nghèo của hắn đấy.Cái này mà cũng trừ à?Lữ Thiếu Khanh mắng chưởng môn không tử tế: “Ta giúp chưởng môn vào sinh ra tử, đi theo làm tùy tùng, ông ấy lại qua cầu rút ván, ngay cả tiền trợ cấp hộ nghèo của ta cũng trừ.”Sau khi mắng xong, hắn ngồi xuống, thành khẩn nói với Thiều Thừa: “Sư phụ, chúng ta phản kháng đi, đừng để chưởng môn suốt ngày chèn ép đồ đệ đẹp trai đáng yêu của người nữa.”Thiều Thừa thật sự không nhịn được nữa, vỗ một cái lên đầu hắn: “Khốn kiếp.”Ông ta quát lớn: “Sau này không được phép nói những câu ngu xuẩn này nữa.Chưởng môn Ngu Sưởng là người hào sảng, cũng rất bao dung với Lữ Thiếu Khanh.Lời này bị Ngu Sưởng nghe thấy cũng không có vấn đề gì.Nhưng, nếu như bị những người khác nghe được, sợ rằng sẽ sinh ra không ít phiền phức, bất lợi cho sự đoàn kết của môn phái.Nói vấn đề này, tri kỷ Tiêu Y liền an ủi Lữ Thiếu Khanh một chút.“Nhị sư huynh, huynh không cần tức giận, không phải bản thân huynh có rất nhiều linh thạch sao?”“Dùng hết rồi.” Lữ Thiếu Khanh tức giận.Tên ma quỷ kia ăn nhiều lắm.Người khác không biết, nhưng Tiêu Y biết rốt cuộc Nhị sư huynh mình có bao nhiêu linh thạch.Mấy vạn, thậm chí là mười mấy vạn linh thạch mà đã tiêu sạch rồi?Đánh bạc à? Hay uống rượu hoa?Đánh chết Tiêu Y cũng không tin.“Nhị sư huynh, huynh đừng gạt ta, ta đâu thèm muốn linh thạch của huynh.”Tiêu Y tức giận nói, cảm thấy Lữ Thiếu Khanh đang đề phòng nàng ta.Ta biết huynh là quỷ hẹp hòi, ta chẳng thèm muốn linh thạch của huynh đâu.Đồng thời Tiêu Y nắm chặt lấy ngón tay, nhẩm tính: “Sư phụ, con nhập môn hơn năm tháng rồi, theo tính toán của con thì năm tháng phúc lợi môn phái con vẫn chưa nhận đâu.”“Khục: “ Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên cắt ngang lời Tiêu Y: “Nhận cái gì mà nhận, muội ăn uống ngủ nghỉ cần linh thạch sao?”“Môn phái nghèo như vậy, muội không cần nhớ đến chút linh thạch này của môn phái đâu.”“Thân là đệ tử thân truyền nên làm tấm gương tốt, cần linh thạch thì tự đi làm nhiệm vụ môn phái, vừa cống hiến cho môn phái vừa có thể tự kiếm điểm cống hiến và linh thạch.”“Tự động tay động chân để cơm no áo ấm, tự kiếm linh thạch, như vậy không tốt hơn sao?”Mắt Tiêu Y giật giật vài cái, trong lòng nảy sinh dự cảm không hay.“Nhị sư huynh, có phải huynh đã làm gì đó không?”Trong lòng Tiêu Y cảm thấy không ổn, đôi mắt to chớp chớp nhìn Lữ Thiếu Khanh.Lúc này tim nàng ta hơi rút lại, cảm thấy bất ổn.Nàng ta luôn cảm thấy Nhị sư huynh đã làm chuyện gì có lỗi với mình.Đầu Lữ Thiếu Khanh quay sang một bên, không nhìn Tiêu Y, phủ nhận nói: “Không có, muội suy nghĩ nhiều rồi.”“Nhị sư huynh là người tốt nhất, ngay cả Đại sư huynh cũng không tốt bằng ta.”Nhìn xem, nói dối rồi kìa.Bàn tay trắng nõn của Tiêu Y giữ chặt đầu Lữ Thiếu Khanh, cố gắng vặn ngược trở lại.Nàng ta ngồi trước mặt Lữ Thiếu Khanh, nhìn thẳng vào mắt Lữ Thiếu Khanh.Lúc này Tiêu Y tràn đầy dũng khí truy vấn.“Nhị sư huynh, nói ta biết, huynh đã làm chuyện gì có lỗi với ta rồi?”Lữ Thiếu Khanh bộp một cái rút khỏi tay nàng ta, mắng: “Muội có ý gì? Ta có thể làm gì chứ?”“Cút đi, đừng quấy rầy ta nghỉ ngơi.”Lữ Thiếu Khanh càng như vậy, Tiêu Y lại càng thấy chắc chắn Lữ Thiếu Khanh có vấn đề.Lúc hắn nói cũng không dám nhìn thẳng nàng ta.Nếu như hắn không làm việc gì có lỗi với nàng ta, Tiêu Y bằng lòng viết tâm đắc cả đời.“Nhị sư huynh.”Tiêu Y hận không thể đi lột miệng Lữ Thiếu Khanh bắt hắn nói thật.Lữ Thiếu Khanh thiếu nhẫn nại đuổi Tiêu Y đi: “Đi đi đi, đừng quấy rầy ta dưỡng thương.”“Nếu muội còn không đi, ta nằm trên đùi muội đấy.”“Không đi, trừ phi huynh nói ta biết huynh đã làm gì.”Tiêu Y chống nạnh, tức giận nói.Trong lòng nàng ta cảm thấy bất ổn, lo lắng bất an, không hỏi cho rõ ràng thì không thể nào yên tâm được.Lữ Thiếu Khanh cốc đầu Tiêu Y: “Đáng ghét, chú ý ngôn từ, muội nói mấy lời này trước mặt người ngoài, muội đang cố tình đúng không?”“Đến lúc đó ta không có đạo lữ ta bán muội đi để đổi đạo lữ về đấy.”Tiêu Y bị cốc cho đầu óc choáng váng, Tiêu Y muốn ôm đầu chạy trốn, nhưng không hỏi rõ ràng chuyện này nàng ta thực sự không cam tâm.“Nhị sư huynh, huynh nói đi, rốt cuộc huynh đã làm gì.”“Huynh không nói ta sẽ không đi.”Lúc này, vẫn là Đại sư huynh hiểu chuyện, giọng Kế Ngôn lại một lần nữa từ bên ngoài bay vào trong.“Hắn nhận hết phúc lợi của muội rồi.”“Cái gì?” Tiêu Y ngây dại.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, quay người định ra tính sổ với Kế Ngôn.“Huynh cố tình phá đúng không?”“Nhị sư huynh, huynh đừng chạy.” Tiêu Y nổi giận, nàng ta vừa kéo áo Lữ Thiếu Khanh vừa đi đến cạnh Thiều Thừa nói: “Sư phụ, người phân xử đi.”Thiều Thừa thở dài, an ủi Tiêu Y nói: “Đại sư huynh của con từ lúc bắt đầu vào cửa chưa từng lĩnh phúc lợi của môn phái.”Tiêu Y sững sờ, Tuyên Vân Tâm bên cạnh vốn đang đứng ngoài câu chuyện cũng ngây ngẩn cả người.Lữ Thiếu Khanh thừa cơ chạy ra đầu thuyền.Động tác của hắn vô cùng linh hoạt, làm gì có chút dáng vẻ bị thương nào.Tiêu Y nhìn Thiều Thừa, nghi hoặc: “Sư phụ, hẳn là Đại sư huynh giống như lời Nhị sư huynh nói, đức độ, không muốn gây thêm phiền phức cho môn phái sao?”Trong lòng Tuyên Vân Tâm không kìm được lộ ra tia thán phục.Không hề nhận một viên linh thạch của môn phái, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của mình đạt đến tình trạng hiện tại sao?Thiều Thừa nhìn thoáng qua bên ngoài, mặc dù có vải mành che cách nhưng Thiều Thừa vẫn có thể cảm nhận được tình hình bên ngoài.Lữ Thiếu Khanh ngồi trước mặt Kế Ngôn, hai người đang chơi trò mắt lớn trừng mắt nhỏ.Ông ta lắc đầu nói: “Đại sư huynh của con từ lúc bắt đầu vào cửa vẫn luôn cố gắng tu luyện, những chuyện khác không thèm để ý, cũng lười hỏi đến.”“Với hắn mà nói thà tu luyện còn hơn bớt thời gian đi nhận phúc lợi của môn phái.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận