Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 286 - Đại sư huynh của Tuyên Vân Tâm



Chương 286: Đại sư huynh của Tuyên Vân TâmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTuyên Vân Tâm trầm mặc.Trong lòng nàng ta hơi lo lắng.Gặp phải Lữ Thiếu Khanh xem như nàng ta gặp khắc tinh của đời này.Tuyên Vân Tâm nghe thấy Lữ Thiếu Khanh đang ở ngoài giáo huấn Tiêu Y, Tiêu Y vô cùng đáng thương không dám lên tiếng.Trong lòng nàng ta càng thêm phiền não, lẽ nào đến Lăng Tiêu phái, ta cũng sẽ bị tên khốn kiếp kia bắt nạt giống tiểu nha đầu kia sao?Tuyên Vân Tâm khẽ cắn môi, nói với Thiều Thừa: “Thiều phong chủ, ta có chuyện phải nói với người.”“Quan hệ của ta và Đại sư huynh chúng ta không tầm thường, ta ở lại Lăng Tiêu Phái đến lúc đó sẽ mang đến phiền toái rất lớn cho Lăng Tiêu Phái.”Về chuyện của Đại sư huynh Điểm Tinh Phái, Thiều Thừa cũng từng nghe nói đến: “Người ngươi nói được xưng là Tiểu Hầu gia, Cận Hầu sao?”“Nghe nói hắn đang bế quan đột phá Nguyên Anh kỳ?”Tuyên Vân Tâm gật đầu, lúc nhắc đến Đại sư huynh Cận Hầu của nàng ta, trong mắt nàng ta không kìm được lóe lên một tia e ngại.Nàng ta nói: “Đại sư huynh hắn biết, chắc chắn sẽ tìm mọi người gây phiền phức.”“Đại sư huynh không hề thua kém Kế Ngôn công tử.”Cận Hầu không kém Kế Ngôn bao nhiêu, đang bế quan đột phá Nguyên Anh kỳ.Ở lứa tuổi này, hắn ta cũng là người nổi bật trong số người cùng thế hệ.Trong mắt Tuyên Vân Tâm, cho dù là Kế Ngôn cũng không lợi hại hơn Cận Hầu bao nhiêu.Thiều Thừa nghe vậy không kìm được nở nụ cười nhạt.Ông ta nhìn thoáng qua ba đồ đệ, ánh mắt tràn đầy kiêu ngạo.“Chưa hề giao thủ sao biết được ai kém ai?”Tuyên Vân Tâm khẽ giật mình.Thiều Thừa nói vậy chứng tỏ có lòng tin tuyệt đối vào Kế Ngôn.Nàng ta không cách nào phản bác.Bây giờ nhìn lại, hoàn toàn đúng là Kế Ngôn ưu tú hơn Cận Hầu.Tuy nhiên, ánh mắt nàng ta rơi trên người Đại sư huynh: “Đại sư huynh không làm gì được Kế Ngôn công tử nhưng hắn thì sao?”Trong ánh mắt Tuyên Vân Tâm mang theo tia phức tạp, nhìn Lữ Thiếu Khanh bắt đầu cốc đầu Tiêu Y.Nàng ta thản nhiên nói: “Ta thừa nhận, thực lực của hắn rất mạnh, lại lĩnh ngộ kiếm ý. Nhưng, hắn tuyệt đối không phải đối thủ của Đại sư huynh ta.”Nàng ta không nghĩ Lữ Thiếu Khanh có thể mạnh hơn Cận Hầu.Kế Ngôn chèn ép cho thế hệ trẻ Tề Châu không ngẩng đầu lên được.Cận Hầu cũng vậy.Cho dù thiên phú như nàng ta cũng không phải đối thủ của Cận Hầu.Lúc đối mặt với Cận Hầu nàng ta như đối mặt với thiên địch.Lữ Thiếu Khanh rất mạnh, nhưng loại mạnh này trong mắt nàng ta không bằng Cận Hầu.Thiều Thừa cười ha ha, không hề phản bác chuyện này, vẫn là câu nói đó.“Chỉ khi giao thủ thực sự mới biết được ai mạnh ai yếu.”Nha đầu ngươi, căn bản không biết rốt cuộc hai tên đồ đệ của ta lợi hại chừng nào.Trong lòng Thiều Thừa tràn đầy kiêu ngạo.Đây là đồ đệ ông ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, ông ta thấy, hai đồ đệ của ông ta là hai đồ đệ lợi hại nhất trên thế giới này.Tuyên Vân Tâm một lần nữa khẽ giật mình, Thiều Thừa cũng có loại lòng tin này đối với Lữ Thiếu Khanh?Từ đâu ra?Tuyên Vân Tâm không thể hiểu, đồng thời, Thiều Thừa trả lời như vậy cũng khiến những lời nàng ta muốn nói tiếp theo bị rối loạn.Nàng ta chỉ có thể nói thẳng với Thiều Thừa: “Thiều phong chủ, nếu như ông có thể hỗ trợ, giúp ta mau chóng trở về Điểm Tinh Phái, ta có thể đồng ý với ông, Điểm Tinh Phái tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà gây phiền phức cho các người.”Đây mới là mục đích thực sự của Tuyên Vân Tâm.Không thể nào tìm được cơ hội rời đi từ chỗ Lữ Thiếu Khanh, vậy thì dời mục tiêu lên Thiều Thừa vậy.Là sư phụ Lữ Thiếu Khanh, nếu Thiều Thừa bằng lòng giúp đỡ nàng ta, thời gian nàng ta sống ở Lăng Tiêu Phái sẽ tốt hơn rất nhiều.Thậm chí còn có thể nhanh chóng rời đi.Thiều Thừa hiểu ý định của Tuyên Vân Tâm, đáng tiếc, nha đầu này, cho dù đến Thiên Ngự Phong, cũng không phải do ta xử lý.Ông ta nói với Tuyên Vân Tâm: “Thiếu Khanh nói thả ngươi thì sẽ thả ngươi, hắn nói không thả, ta cũng sẽ không can thiệp.”Ý nói mình không thể nào quyết định.Tuyên Vân Tâm còn có thể có cách nào nữa?Đối mặt với một sư phụ cưng chiều đồ đệ mình như vậy, nàng ta cũng chẳng còn cách nào khác.Dù lưỡi nàng ta có rực rỡ như hoa sen cũng vô ích.Tuyên Vân Tâm trầm mặc, ánh mắt hơi tối đi, trông càng điềm đạm đáng yêu thêm vài phần.Thiều Thừa thấy thế, liền nhắc nhở một tiếng: “Đến Thiên Ngự Phong, ngươi chỉ cần không đối nghịch với Thiếu Khanh hắn cũng sẽ không quá hà khắc với ngươi.”Chưa hết, ông ta còn cảnh báo một câu: “Đương nhiên, ngươi cũng đừng có ý đồ xấu xa gì. Tuy ta nói không đồng ý giết ngươi nhưng không có nghĩa là không dám giết, sẽ không giết.”Trong lòng Tuyên Vân Tâm run lên, há to miệng, cuối cùng bắt đầu trầm mặc.Cả nhóm người mau chóng trở về đến Thiên Ngự Phong.Sau khi xuống thuyền, vẻ mặt Tuyên Vân Tâm đầy phức tạp nhìn cảnh tượng xung quanh, đây chính là nơi nàng ta sẽ phải ở sao?Thiên Ngự Phong này cũng không phải là môi trường ưu mỹ, trước đó chỉ có ba đại nam nhân ở nên càng lười quản lý không gian xung quanh.Sau khi xuống thuyền Lữ Thiếu Khanh đắc ý tuyên bố với Tuyên Vân Tâm: “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là nha hoàn của Thiên Ngự Phong, phân phó ngươi làm gì thì ngươi phải làm cái đí.”Nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh đang vô cùng đắc ý lộ ra vẻ giương giương tự đắc.Tuyên Vân Tâm lạnh lùng trả lời một câu: “Nằm mơ.”Mặc dù nàng ta là tù nhân nhưng không có nghĩa là nàng ta sẽ ngoan ngoãn nghe theo Lữ Thiếu Khanh, làm một nha hoàn.Nàng ta có sự kiêu ngạo của nàng ta, bắt nàng ta làm nha hoàn còn không bằng chết luôn cho xong.“Ôi chao, đã đến lúc này rồi mà còn ngông cuồng như vậy, sư phụ, làm thịt nàng đi, xong hết mọi chuyện.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận