Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 304 - Tổ tông



Chương 304: Tổ tôngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi Tuyên Vân Tâm nghe xong, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.Tên hỗn đản đó có thể là người như vậy sao?Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, nghe được sư phụ bị thương, lập tức thay đổi chủ ý đồng ý đi đến đó. Biểu hiện trong nháy mắt đó, đích xác rất có khí khái nam nhân.Hừ, cũng chỉ có trong nháy mắt đó mà thôi.Tiêu Y hiểu rõ Nhị sư huynh của mình. Hắn sẽ vì người nhà mà hết sức, cho dù gặp nguy hiểm, cũng sẽ không lùi bước.Cho nên Tiêu Y rất lo lắng.Ngay cả Nhị sư huynh lười biếng nhất cũng bị gọi đi, có phải nói rõ tình huống rất tồi tệ hay không?Nhị sư huynh tuy rằng rất mạnh, nhưng hắn chẳng qua cũng chỉ là Kết Đan kỳ, cho dù đánh khắp Kết Đan là vô địch thủ, xưng vương xưng bá trong cảnh giới Kết Đan, lợi hại thế nào thì hắn cũng chỉ là Kết Đan kỳ mà thôi.Ngay cả sư phụ Nguyên Anh Kỳ cũng bị thương, địch nhân nhất định rất mạnh, Nhị sư huynh làm sao chống đỡ được?Trong lòng Tiêu Y rất hoảng hốt, đồng thời cũng tức giận mình không giúp được gì.Tiêu Y thu hồi ánh mắt, trong mắt lộ ra vẻ kiên định: "Vân Tâm tỷ tỷ, ta muốn đi tu luyện!"Lữ Thiếu Khanh bước vào truyền tống trận, đi tới động thiên phúc địa, đương nhiên, hiện tại có gọi là hung địa cũng được.Đạp lên thổ địa dưới chân, cảm thụ linh khí cuồng bạo khó có thể hấp thu trong không khí.Lữ Thiếu Khanh nhịn không được tràn đầy ghét bỏ."Đây là điểm đến của lữ du sao? Cũng quá kém đi?"Ở chỗ này, Lữ Thiếu Khanh cảm thấy rất áp lực, khó chịu."Lên đây đi."Tiêu Sấm để Lữ Thiếu Khanh nhảy lên phi kiếm của mình, ngự kiếm bay lên không trung, nhanh chóng chạy tới khe nứt.Ở trên phi kiếm, Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy là một mảnh đen kịt, hoang vu đại địa, rất thắc mắc nơi này rốt cuộc là loại nơi gì."Tiêu sư bá, nơi này rốt cuộc là nơi nào? Kẻ địch là ai?"Tiêu Sấm đáp lại hắn bằng một chữ hừ.Trong lòng Tiêu Sấm rất khó chịu, biểu hiện của Tiêu Y khiến ông đau lòng.Ông không trách Tiêu Y, nên tự nhiên sẽ đổ lên đầu Lữ Thiếu Khanh.Trong mắt Tiêu Sấm, chắc chắn là do Lữ Thiếu Khanh dạy hư chất nữ của ông.Nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp, hiện tại ông thực sự rất muốn trừng trị Lữ Thiếu Khanh một trận.Trong lòng khó chịu nên ông cũng lười nói chuyện với Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh thấy Tiêu Sấm không trả lời, không hỏi tiếp, chỉ lẳng lặng nhìn mọi thứ xung quanh.Mà khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy khe nứt khổng lồ, hắn lộ ra biểu tình giật mình.Khe nứt dài mấy trăm dặm, vô cùng to lớn, cho dù là ai, lần đầu tiên nhìn thấy, đích xác sẽ cảm thấy vô cùng chấn động.Càng làm cho người ta chấn động hơn chính là, trong khe nứt đang có vô số đồ vật màu đen lao ra. Từ xa nhìn lại, như là hồng thủy màu đen phun trào, trút xuống, liên miên không dứt.Đến khi tới gần, Lữ Thiếu Khanh mới nhìn thấy những thứ màu đen kia là từng con quái vật xấu xí dữ tợn, chúng không ngừng lao ra từ bên trong, giống như con kiến dốc toàn bộ lực lượng, lít nha lít nhít, như thủy triều chen chúc mà ra.Mà ở trước khe nứt thật lớn, có một tầng bình phong màu trắng, gần như trong suốt, tản ra ánh sáng màu trắng mãnh liệt.Đó là một trận pháp khổng lồ.Giống như một cái lồng, che khe nứt ở bên trong, gắt gao ngăn trở những quái vật này, để cho chúng nó không cách nào lao ra. Vô số quái vật kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, không sợ sinh tử, không ngừng va chạm.Trận pháp không ngừng lóe sáng, thừa nhận áp lực cực lớn.Đồng thời, Lữ Thiếu Khanh cũng hiểu vì sao môn phái phải hao phí nhân lực vật lực thật lớn tới nơi này.Những quái vật này thoạt nhìn không dễ chọc, hơn nữa số lượng rất nhiều. Chúng nó ra sức đụng vào pháp trận, máu thịt màu đen bắn ra, nếu không chết, lại quay về va chạm một lần nữa, cho đến khi không thể nhúc nhích.Thảm thiết đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.Một khi để cho chúng nó đột phá pháp trận, xông pha đến nhân thế, tuyệt đối là một trận hạo kiếp.Tiêu Sấm mang theo Lữ Thiếu Khanh đáp xuống trước nhà gỗ.Lữ Thiếu Khanh nhảy xuống từ trên phi kiếm, nhìn thấy Thiều Thừa sắc mặt tái nhợt.Hắn nhịn không được liếc mắt: "Sư phụ, người chưa chết sao?"Thiều Thừa không nói hai lời, xông lên tát vào đầu Lữ Thiếu Khanh một cái. Ông mắng: "Hỗn trướng, nói cái gì vậy?”Nào có ai vừa gặp mặt liền nguyền rủa sư phụ chết?Lữ Thiếu Khanh ôm đầu kêu lên: "Đau."Cường độ đánh người không giảm, xem ra là không có gì đáng ngại. Lữ Thiếu Khanh yên lòng.Sau đó, hắn tức giận trừng Kế Ngôn một cái: "Cả ngày vểnh đuôi lên trời, sư phụ chịu thiệt, huynh liền ở một bên nhìn sao?"Biểu cảm của Kế Ngôn khó coi, trên mặt hắn ta thậm chí mang theo sát khí, nhìn quái vật không ngừng tấn công trận pháp ở xa xa.Giọng điệu lạnh như băng, đằng đằng sát khí: "Ta sẽ giúp sư phụ báo thù."Thiều Thừa vội vàng nói: "Không thể xúc động, quái vật hung tàn giảo hoạt, không thể sơ suất. Ta chẳng qua chỉ bị thương một chút mà thôi."Kế Ngôn lắc đầu, ánh mắt vẫn rơi vào trên người những quái vật kia. Trong mắt ẩn giấu sát ý, trong cơ thể ẩn núp phẫn nộ.“Nếu như không phải ta chủ quan, sư phụ cũng sẽ không bị thương."Lữ Thiếu Khanh nghe ra Kế Ngôn đang tự trách. Hắn vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy? Nghe qua, là do huynh kéo chân sau?"Đối với lời này của Lữ Thiếu Khanh, Kế Ngôn không phản bác, mà gật đầu, thừa nhận: "Không sai, là ta cản trở."Lữ Thiếu Khanh nhìn Thiều Thừa, Thiều Thừa lắc đầu, ý bảo không có việc gì.Sau đó Lữ Thiếu Khanh dời ánh mắt nhìn về phía Ngu Sưởng, còn chưa kịp hỏi Ngu Sưởng là xảy ra chuyện gì thì một lão giả đi ra từ trong nhà gỗ, từ trên xuống dưới đánh giá Lữ Thiếu Khanh một phen, ông cụ hỏi: "Tiểu tử Kế Ngôn, đây chính là thiên tài theo như lời ngươi nói sao? Xem ra còn kém xa ngươi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận