Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 307 - Mục đích



Chương 307: Mục đíchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Sao ta cảm thấy huynh đang vui sướng khi người ta gặp họa thế.""Có tin ta xử huynh hay không."Bây giờ Lữ Thiếu Khanh rất muốn chia sẻ sự đau đớn của mình cho Kế Ngôn.Kế Ngôn đưa mắt nhìn mông Lữ Thiếu Khanh, sưng lên thật cao.Ý cười trong mắt hắn ta tăng lên: "Mông không đau nữa hả?"Câu nói này làm Lữ Thiếu Khanh chửi má nó không ngừng."Đồ khốn, huynh và sư muội ngu xuẩn giống hệt nhau, toàn là phản đồ."Giọng nói của Kha Hồng vang lên: "Sao hả? Lữ tiểu tử, có phải ngươi không phục hay không?""Phục, đương nhiên là phục rồi." Lữ Thiếu Khanh vội vàng hô to, không thể trêu vào ông cụ này.Kha Hồng mắng: "Nếu phục thì quay lại đây, có chuyện cho ngươi đây, chạy xa như thế làm gì?"Lữ Thiếu Khanh xoa mông, khập khiễng đi qua.Ngu Sưởng và Tiêu Sấm nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh như vậy, trong lòng thư thái vô cùng.Tên tiểu tử khốn kiếp nhà ngươi cũng có hôm nay à.Bình thường được Thiều Thừa sư đệ che chở, kiêu ngạo lắm mà.Bây giờ có một vị tổ tông xuất hiện, có thể trị ngươi rồi chứ gì?Lữ Thiếu Khanh tới trước mặt Kha Hồng, kéo còi cảnh giác: "Tổ sư, người muốn dặn gì ta?"Lữ Thiếu Khanh đoán thôi cũng biết không phải chuyện gì hay, bằng không cũng sẽ không gọi đệ tử Kết Đan nho nhỏ như hắn tới nơi này.Nguyên tắc của môn phái quái quỷ này.Sau khi đánh Lữ Thiếu Khanh một trận, tâm trạng của Kha Hồng cực kì vui vẻ, ông cụ nói: "Nghe tiểu tử Thiều Thừa và tiểu tử Kế Ngôn nói tạo nghệ trận pháp của ngươi không tệ, có phải thật không?"Tiểu tử Thiều Thừa, tiểu tử Kế Ngôn.Nghe kiểu gì cũng thấy khó chịu.Nhưng người trước mắt là tổ sư, cấp bậc tổ tông, cho dù là Ngu Sưởng ở trước mặt ông cụ cũng chỉ là tiểu tử.Lữ Thiếu Khanh đăm chiêu nhìn thoáng qua đại trận tản ra ánh sáng trắng nhạt trên trời.Kha Hồng chú ý tới phản ứng của Lữ Thiếu Khanh, trong lòng coi trọng hơn Lữ Thiếu Khanh mấy phần.Chỉ một câu, cũng đã đoán được chuyện gì.Tiểu tử thông minh.Trong lòng Kha Hồng thầm khen ngợi hắn một câu.Sau đó ông cụ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh quyết đoán lắc đầu: "Tổ sư, người bị bọn họ lừa rồi, ta không biết trận pháp gì hết."Thiều Thừa ở bên cạnh tức giận đến trợn trắng mắt.Kha Hồng cũng sửng sốt, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại trả lời như vậy.Tiểu tử khốn kiếp này.Trong lòng Kha Hồng dở khóc dở cười.Rốt cục ông cụ cũng hiểu vì sao mỗi lần bọn Ngu Sưởng Tiêu Sấm nhắc tới Lữ Thiếu Khanh, trong giọng của họ luôn ẩn chứa chút bực dọc.Ông cụ thổi râu, trừng Lữ Thiếu Khanh: "Tiểu tử ngươi, còn muốn gạt ta đúng không?""Có phải còn muốn bị đánh hay không?"Sự uy hiếp của câu nói này hữu dụng hơn tất cả mọi câu khác.Trước mặt Kha Hồng, chỗ dựa của hắn là sư phụ không có một chút tác dụng nào.Lữ Thiếu Khanh thức thời cúi đầu: "Được rồi, ta chỉ hiểu sơ thôi, không có tinh thông."Kha Hồng cũng không phí lời, chỉ vào đại trận trên Thiên Sơn nơi xa, hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi có phát hiện vấn đề gì chưa?"Trên trời.Đám quái vật màu đen vẫn đang không ngừng trùng kích, trước mặt đại trận, trùng kích của chúng nó có vẻ đáng thương đến thế.Vô số quái vật đụng vào đại trận, giống như đâm trúng một bức tường vô hình.Bất kể tốc độ của đám quái vật này nhanh đến mức, lực lượng mạnh mẽ đến mức nào, số lượng nhiều đến đâu, chúng nó cũng không làm được gì đại trận, đại trận đồ sộ bất động.Những đòn tấn công tự sát của chúng nó có vẻ cực kì buồn cười, không biết tự lượng sức mình.Có điều.Lữ Thiếu Khanh nhìn một lúc lâu, hình như hắn phát hiện ra vấn đề của đại trận.Hình như căn cơ của đại trận đã bị hỏng.Dựa theo cách tấn công của đám quái vật này, phỏng chừng không tới trăm năm, đại trận sẽ bị phá hỏng.Lữ Thiếu Khanh dò hỏi: "Tổ sư, người muốn ta làm gì?"Hắn không đề cập tới việc mình đã nhận ra vấn đề của đại trận.Kha Hồng nói ra mục đích chân chính khi gọi Lữ Thiếu Khanh tới."Sư huynh ngươi khen ngươi không dứt miệng, cực lực tiến cử ngươi với chúng ta, đề cử ngươi tu bổ đại trận này."Ui giời.Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, trừng Kế Ngôn một cái.Mấy lúc có lợi sao không thấy huynh tiến cử ta?Nơi này nguy hiểm đến mức nào, huynh biết rõ nhất, vậy mà còn không biết xấu hổ bảo ta tới mạo hiểm.Vị đại sư huynh như huynh thật là thất bại.Đại trận này nhìn thôi đã biết không đơn giản, ít nhất trận pháp ngũ phẩm, thậm chí là lục phẩm trở lên, muốn tu bổ nó không phải chuyện dễ dàng gì.Lữ Thiếu Khanh cực lực từ chối, lấy lý do thực lực mình không đủ: "Tổ sư, ta chỉ là một đệ tử Kết Đan nho nhỏ, chuyện này ta không làm được."Thiều Thừa không chịu nổi nữa, đã lúc này rồi, còn giả bộ khiêm tốn.Bình thường sao không thấy ngươi khiêm tốn?Còn tiếp tục nói lung tung như vậy nữa, coi chừng tổ sư lại đánh ngươi.Thiều Thừa quát: "Vô liêm sỉ, đây không chỉ là chuyện riêng của môn phái, còn liên quan đến thiên hạ thương sinh.""Đừng có mà lười biếng, tổ sư bảo ngươi làm gì thì ngươi làm đấy cho ta."Lữ Thiếu Khanh còn chưa biết nguyên nhân nơi này hình thành.Hắn không hài lòng nói thầm: "Nếu là chuyện liên quan tới thiên hạ thương sinh, vậy thì không nên để cho môn phái chúng ta tự gánh vác.""Phải để cho người trong thiên hạ tham dự vào, đừng có để nơi này làm môn phái của chúng ta suy sụp luôn."Lữ Thiếu Khanh rất là khó chịu.Môn phái nghèo như vậy, hóa ra là bị nơi này liên lụy.Thiều Thừa thở dài, nói những chuyện đã xảy ra ở đây cho Lữ Thiếu Khanh nghe.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, cũng hết chỗ nói rồi.Vị Hợp Đạo tổ sư kia có phải tốt bụng mà làm hỏng việc không?Vốn định mang một động thiên phúc địa đến cho môn phái, ai ngờ nơi này lại biến thành động thiên hung địa.Chẳng những không có tạo phúc cho môn phái, còn liên lụy tới môn phái.Nếu không phải môn phái được xây dựng trên một vị trí tốt, không chừng lúc này môn phái đã xuống dốc rồi.Sau khi biết vì sao môn phái mình phải trách nhiệm này.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh không bất mãn nữa.Hắn nói với Kha Hồng: "Tổ sư, ta chỉ có thể nói ta sẽ cố gắng hết sức chứ ta không dám hứa hẹn gì cả.

Bạn cần đăng nhập để bình luận