Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 319 - Vậy mà ta lại là hi vọng của toàn môn phái (tt)



Chương 319: Vậy mà ta lại là hi vọng của toàn môn phái (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmQuái vật Nguyên Anh tầng 9 trên đầu giống như một quả bom hạt nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung, quá dọa người.Thiều Thừa biết tính cách đồ đệ này của mình, thật sự nếu cảm nhận được nguy hiểm, nhất định sẽ tự mình chuồn trước.Bây giờ còn có tâm tư kêu gọi, có vẻ tình huống cũng không tệ lắm.Thiều Thừa dẫn Lữ Thiếu Khanh đến nơi Lữ Thiếu Khanh vừa chỉ.Lữ Thiếu Khanh oán giận Thiều Thừa: "Sư phụ, người đang lấy tính mạng của đệ tử ra đùa giỡn đấy."Thiều Thừa tức giận nói: "Ta tự có chừng mực, ngươi không chết được. Mau xem tình hình đại trận đi, xem xong liền đi ra ngoài."Lữ Thiếu Khanh lập tức nói: "Xem xong rồi."Đầu Thiều Thừa đầy hắc tuyến, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Đừng ép ta trừng trị ngươi."Mắt ngươi còn không nuồn liếc một cái, vậy mà gọi là xem xong rồi sao? Coi sư phụ ta dễ lừa gạt đúng không?Lữ Thiếu Khanh lại nghiêm túc nói: "Thật sự xem xong rồi, còn chưa tới đây con đã xem xong rồi. Nơi này không có vấn đề, đi ra ngoài đi, những nơi khác đến lúc đó lại vào xem sau."Lữ Thiếu Khanh đã sớm dùng linh thức dò xét nơi này, nơi này không có vấn đề gì, vận chuyển tốt, hẳn là ở nơi khác.Nhưng mà hiện tại cũng không thích hợp tiếp tục xem tiếp, nhanh chóng rời đi mới là đạo lí."Thật sao?"Thiều Thừa bán tín bán nghi, nhưng mà nghĩ đến đồ đệ của mình sẽ không nói dối trong chuyện lớn này, liền mang theo Lữ Thiếu Khanh rời khỏi nơi này.Thiều Thừa vốn định để Lữ Thiếu Khanh nhìn những nơi khác, nhưng dù nói gì Lữ Thiếu Khanh cũng không muốn, kéo quần áo của ông, chết cũng không chịu chỉ phương hướng.Thiều Thừa chỉ có thể mang theo Lữ Thiếu Khanh rời khỏi đại trận, trở lại bên ngoài.Đám người Ngu Sưởng thấy thế, cũng lui ra.Con quái vật kia dừng lại tại chỗ, cách bình phong nhìn chằm chằm mọi người thật lâu mới chậm rãi lui về.Sắc mặt Kha Hồng có chút khó coi.Biểu hiện của con quái vật này quá mức khác thường.Đây là tình huống chưa từng có trước đây.Trước kia mặc dù quái vật có linh trí, nhưng biểu hiện phổ biến không cao.Mà hiện tại, biểu hiện của con quái vật kia làm cho người ta có cảm giác không khác đồng loại lắm.Kha Hồng cảm giác được mọi chuyện giống như trở nên có chút không tầm thường, nhưng rốt cuộc là vì sao, ông cụ cũng không rõ.Lúc này Lữ Thiếu Khanh chạy tới hỏi Kha Hồng: "Tổ sư, người biết bói toán không?"Kha Hồng thấy lạ, hỏi cái này để làm gì?Lữ Thiếu Khanh bị ám ảnh vì việc vừa rồi, mình mới vừa vào quái vật đã dốc hết tất cả lực lượng.Chắc chắn là do mình không coi ngày trước khi vào.Hắn vỗ ngực nói với Kha Hồng: "Tổ sư, ta cảm thấy trước khi vào đây phải xem hoàng lịch, chọn một ngày tốt rồi mới vào được.""Nếu không, chúng ta vừa vào, quái vật tức khắc gầm thét trào ra, sợ quá đi mất."Kha Hồng hết chỗ nói rồi."Ngươi cho rằng ngươi là phàm nhân hả, làm cái gì cũng phải chọn ngày sao?""Có muốn ta làm phép cho ngươi hay không?"Lữ Thiếu Khanh cầu còn không được, gật đầu như gà con mổ thóc: "Được lắm, làm phép cái đã, làm cho sự xui xẻo trên người ta tan đi."Sau khi Kha Hồng nghe vậy, thật sự không biết phải nói gì với tên hậu bối này, trợn mắt nhìn hắn: "Ngươi cút!"Lữ Thiếu Khanh phẫn nộ đi tới bên cạnh Kế Ngôn, nhìn Kế Ngôn ngồi xếp bằng.Hắn khinh bỉ nói: "Giả bộ chăm chỉ."Kế Ngôn không mở mắt, cũng không đáp lời, giống như xem Lữ Thiếu Khanh là không khí.Lữ Thiếu Khanh cũng ngồi ở bên cạnh Kế Ngôn, lưng tựa vào một gốc cây, nhìn khe hở trên bầu trời.Qua một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên nói: "Huynh nói, có phải do đám quái vật này thấy huynh quá kiêu căng, cho nên huynh mới vừa tới, chúng nó lập tức đua nhau chạy ra muốn giết chết huynh hay không?"Kế Ngôn im lặng một lát: "Nếu nói về kiêu căng ngạo mạn, đệ đứng hạng nhất.""Làm gì có." Lữ Thiếu Khanh khiêm tốn: "Huynh mới là hạng nhất, cái này ta không giành với huynh.""Hơn nữa, huynh nói thử xem, vì sao huynh vừa đi vào, quái vật tức khắc xuất hiện, chắc chắn là do chúng chướng mắt huynh."Lời của Lữ Thiếu Khanh truyền vào trong tai Kha Hồng vừa định quay về nhà gỗ, ông cụ giật mình.Ông cụ xoay người lại, nhìn lướt qua Kế Ngôn.Kế Ngôn ngồi xếp bằng dưới đất, hai mắt nhắm nghiền, phong thái tuấn nhã.Kha Hồng từng gặp rất nhiều đệ tử hậu bối, nhưng trong ấn tượng của ông cụ, không ai có thể sánh với Kế Ngôn.Bất kể là thiên phú, hay là khí chất, không ai có thể sánh được.Có thể nói, Kế Ngôn là đệ tử hậu bối xuất sắc nhất mà ông cụ từng gặp trong suốt hơn một ngàn năm nay.Ông cụ lại liên tưởng đến việc, đây là lần đầu tiên Kế Ngôn tiến vào nơi này, mà sau khi hắn ta tới đây, đám quái vật này lập tức trở nên khác thường.Sau khi trong lòng Kha Hồng nảy ra một phỏng đoán, ông cụ càng nghĩ càng cảm thấy đúng.Còn sự thật có giống với suy đoán của mình hay không, Kha Hồng cảm thấy mình phải thử mới được.Ông cụ nói với Kế Ngôn: "Kế Ngôn tiểu tử, một mình ngươi đi vào đại trận xem thử."Mặt Kế Ngôn lộ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy hơi lạ.Nhưng hắn ta không hỏi nhiều, hắn ta không phải tiểu sư muội.Thiều Thừa thấy Kế Ngôn lại chuẩn bị tiến vào đại trận, hết sức lo lắng."Tổ sư, sao lại làm vậy?"Kha Hồng khoát tay, nhìn thoáng qua Lữ Thiếu Khanh đang dựa vào gốc cây, nằm hết sức thư thái, sau đó ngẩng đầu nhìn Kế Ngôn xông thẳng lên trời, tiến vào đại trận.Hình như Kế Ngôn đã hiểu nguyên nhân Kha Hồng bảo hắn ta tiến vào đại trận.Sau tiến vào đại trận, trường kiếm Vô Khưu sau lưng Kế Ngôn ra khỏi vỏ, kiếm ý bức người, chỉ thẳng vào khe hở đằng xa.Hành động của hắn ta giống như một tín hiệu, chọc giận quái vật bên trong khe hở, con quái vật Nguyên Anh tầng chín kia lại xuất hiện.Kế Ngôn xoay người rời khỏi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận