Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 338 - Kết thúc?



Chương 338: Kết thúc?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Tiểu tử, ngươi còn dám nói hươu nói vượn sao?"Kha Hồng tức giận, thật muốn đánh chết tên tiểu tử hỗn đản này. Đều bị đánh thành như vậy, còn dám nói nữa sao?Cho dù ta có khóc, cũng không thể khóc trước mặt đám tiểu tử các ngươi. Khóc ra, ta không cần mặt mũi này sao?Thiều Thừa trừng mắt nhìn tên đồ đệ vô liêm sỉ này, một chút nhãn lực cũng không có, còn dám đi trêu chọc tổ sư, đây không phải là đốt đèn trong nhà vệ sinh sao?Ông thuần thục nói sang chuyện khác: "Tổ sư, khe nứt biến mất như thế nào? Sau này còn có thể xuất hiện hay không?"Tất cả mọi người cũng nhìn Kha Hồng.Đây mới là vấn đề mọi người quan tâm.Kha Hồng nhìn lên trời, đại trận biến mất, khe nứt cũng vậy, nơi đó đã biến thành một mảnh trống không.Ông chậm rãi mở miệng, trong giọng nói tràn ngập cảm khái, suy đoán: "Muốn nói biến mất như thế nào, có lẽ là do những tia chớp màu đen kia. Lúc khe nứt này mới bắt đầu xuất hiện, cũng không tính là lớn, chỉ rộng vài dặm, về sau dần dần mới mở rộng thành cái dạng này.""Cho dù là ai, kể cả ta cũng không biết vì sao lại mở rộng. Mà hiện tại xem ra, hẳn là tia chớp màu đen kia đang giở trò quỷ. Tia chớp màu đen vừa rồi hội tụ thành một quả cầu sấm, nổ tung rồi biến mất, lan đến khe nứt."Mọi người hồi tưởng một phen, hình như là đạo lý này.Những tia chớp đen bắt đầu quanh quẩn ở sát mép vết nứt, chúng biến mất và các vết nứt cũng biến mất theo.Ánh mắt mọi người dừng lại trên người Lữ Thiếu Khanh, hình như là vì tiểu tử này.Lữ Thiếu Khanh ghé vào phi kiếm, thúc giục phi kiếm bay lên, đối diện với mọi người."Như thế nào? Lại nghĩ đến con rồi sao?"Vẻ mặt Ngu Sưởng có chút phức tạp nói: "Hình như đúng là có quan hệ với ngươi. Tia chớp màu đen xông đến phía ngươi, cuối cùng lại đồng quy vu tận với con quái vật kia, hoàn toàn biến mất. Vết nứt mất đi chỗ dựa, cũng biến mất theo."Tiền bối qua nhiều thế hệ, vô số thiên tài, trả giá thật lớn đều không có có thể làm cho khe nứt biến mất, giải quyết qđược uái vật.Ngược lại để Lữ Thiếu Khanh làm được.Mặc kệ Lữ Thiếu Khanh chủ động hay bị động, hắn đều là đại công thần của Lăng Tiêu Phái.Ngu Sưởng ông đường đường là một chưởng môn, cống hiến còn không lớn bằng một đệ tử như Lữ Thiếu Khanh. Quả thực làm cho trong lòng ông cảm thấy xấu hổ.Kha Hồng cũng cảm thán không thôi.Lúc ấy Kế Ngôn đề nghị Lữ Thiếu Khanh đi vào tu bổ đại trận.Ông suy nghĩ một phen mới đồng ý để Lữ Thiếu Khanh vẫn là Kết Đan kỳ tiến vào.Để Lữ Thiếu Khanh vào, chỉ hy vọng trình độ trận pháp của hắn có thể giúp đỡ một tay.Lại không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh mang đến cho ông kinh hỉ lớn như vậy, tiểu tử này không chừng là phúc tinh của Lăng Tiêu Phái mà.Ông liếc mông Lữ Thiếu Khanh một cái, trong lòng mơ hồ có chút hối hận, hình như xuống tay hơi nặng.Lữ Thiếu Khanh được Ngu Sưởng khen ngợi đến mặt mày hớn hở: "Vậy sao? Như vậy con lập được đại công, môn phái phải thưởng cho con đúng chứ? Yêu cầu của con cũng không nhiều, cho con mười vạn tám vạn linh thạch là được."Nhớ tới linh thạch, lòng Lữ Thiếu Khanh liền đau.Lúc ấy linh thạch chất đống bên cạnh hắn đâu chỉ trăm vạn, trắng bóng, một đống lớn lấp lánh, thiếu chút nữa lóe mù mắt hắn.Đáng tiếc, không phải thuộc về hắn.Cuối cùng bị mấy người Ngu Sưởng một lần nữa thu đi, bây giờ nghĩ lại, tim đều đang rỉ máu.Ngu Sưởng lập tức quay mặt đi, tiểu tử hỗn đản này, không chịu nổi khen ngợi.Lữ Thiếu Khanh cười hì hì chuyển mục tiêu lên người Kha Hồng, đưa tay về phía Kha Hồng."Tổ sư, không thể biểu đạt một chút sao? Nếu không có linh thạch, người làm cho con một trăm cái tượng gỗ đi."Chút hối hận trong lòng Kha Hồng trong nháy mắt biến mất, ra tay vẫn còn nhẹ."Tổ sư, chúng ta còn cần trấn thủ ở chỗ này không?"Tiêu Sấm hỏi.Kha Hồng nhìn vị trí ban đầu của khe nứt, thần thức của ông quét qua quét lại, không buông tha bất cứ chỗ nào.Cuối cùng ông suy nghĩ một phen, đưa ra quyết định, nói, "Chờ thêm một hai tháng, đến lúc đó các ngươi rời đi trước, ta ở chỗ này chờ thêm một khoảng thời gian rồi mới rời đi.”Vết nứt biến mất, quái vật không thể xâm nhập vào thế giới thông qua khe nứt.Nhiệm vụ của Lăng Tiêu Phái ở chỗ này cũng đã kết thúc.Đến lúc đi rồi.Sâu thẳm trong bóng tối vô tận, có ý niệm quanh quẩn trong bóng tối."Vì sao lại thất bại?""Một ý thức của bổn tọa đã biến mất.""Làm sao bây giờ?""Không sao, đã biết vị trí, tương lai có thể dùng được!"Trên Thiên Ngự Phong, Tiêu Y cầm trường kiếm tam phẩm, mặc linh giáp màu đỏ, đứng trước cửa lớn Thiên Ngự Phong, đắc ý nhìn mấy người trước mắt."Trúc Cơ tầng 3 trở xuống, còn có ai dám tới không?"Trước mặt Tiêu Y là năm đệ tử trẻ tuổi mặc trang phục Điểm Tinh Phái, ba nam hai nữ.Trong đó có hai nam đệ tử và một nữ đệ tử sắc mặt tái nhợt, khí tức bất ổn, ba người bọn họ đã bại dưới tay Tiêu Y.Năm người vô cùng không phục, nhìn chằm chằm Tiêu Y, nghiến răng nghiến lợi.Một nam một nữ nhìn Tiêu Y, nam đệ tử hừ lạnh một tiếng: "Ta là Trúc Cơ tầng 6, ta đánh với ngươi một trận."Tiêu Y từ chối, nàng ngẩng đầu nói: "Đã nói rồi, ta chỉ đánh với người từ Trúc Cơ tầng 3 trở xuống."Khí tức của Tiêu Y cũng không tốt, dù sao chiến đấu với ba người cũng tiêu hao rất nhiều.Nhị sư huynh Lữ Thiếu Khanh đã rời đi hơn ba tháng, sắp bốn tháng rồi.Cho tới hôm nay, Điểm Tinh Phái mới tìm tới cửa.Ba nam hai nữ tới trước là đệ tử bình thường của Điểm Tinh Phái, thực lực mạnh nhất mới chỉ là Trúc Cơ tầng 6.Thực lực hiện tại của Tiêu Y vẫn là Trúc Cơ tầng 1, sáu tháng sắp tới, đừng nói tầng 3, nàng ngay cả Trúc Cơ tầng 2 cũng không có đột phá được.Nhưng mà, Tiêu Y cảm giác mình cũng sắp đột phá, nàng có loại cảm giác, chỉ cần qua một ít ngày, nàng rất nhanh có thể đột phá đến Trúc Cơ tầng 2.Đối với đối thủ dưới Trúc Cơ tầng 3, nàng có lòng tin đánh được, Trúc Cơ tầng 4 trở lên, nàng không có lòng tin.

Bạn cần đăng nhập để bình luận