Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 345 - Dê béo



Chương 345: Dê béoNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y không chút khách khí, tiếp tục chửi ầm lên: “Lão cô bà, ngươi đắc ý cái rắm.”“Không phải chỉ biết lấy thực lực cao đến bắt nạt ta thôi sao?”“Nếu cùng cảnh giới, ta chỉ dùng một ngón tay cũng có thể nghiền chết ngươi.”Ánh mắt Công Tôn Tố lạnh đi, ngực chập trùng, sát ý tăng vọt.Cảnh Dương không biết làm sao, vừa nói đến chuyện của Cận Hầu hai bên đã đánh nhau.Gã ta nhắc nhở Công Tôn Tố: “Công Tôn sư muội, nhanh nhanh dạy dỗ nàng một trận là xong.”“Cận huynh không chờ nổi nữa, muốn dẫn người đi rồi.”Công Tôn Tố không nói gì, bước lên mấy bước tới trước mặt Tiêu Y.Tiêu Y đánh giá chiều cao của hai đối thủ, nhịn không được mà khinh bỉ: “Không ngờ còn thấp hơn ta một chút. Cả chiều cao ngươi cũng không có, thật đáng thương.”“Đáng chết!”Công Tôn Tố tức giận giơ chân lên, rống lên giận dữ, nâng bàn tay, đánh mạnh xuống Tiêu Y.“Ta không tin lần này còn có người có thể cứu được ngươi.”Ả ta vừa dứt lời, chưa đánh được tới Tiêu Y, đã phun máu tươi bay giật ra ngoài.Tựa như bị tát một cái cực mạnh, Công Tôn Tố phụt ra máu tươi bắn tung tóe một mảnh đỏ tươi giữa không trung.Biến cố này khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc.Không chờ mọi người kịp phản ứng, một giọng nói nhàn nhạt vang lên.“Thật to gan, ta không ở đây con chó con mèo nào cũng dám tới tận cửa bắt nạt người nhà ta sao?”Tiêu Y không cần quay đầu lại cũng biết giọng nói này là của ai.“Nhị sư huynh!”Tiêu Y không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống lộp bộp.Tiêu Y quay đầu lại, nhìn Lữ Thiếu Khanh từ trên trời giáng xuống, nhất thời không biết nên cười hay nên khóc.Nhưng có thể khẳng định là, Nhị sư huynh về rồi, nàng không cần lo lắng bị người ta bắt nạt nữa.Tiêu Y bế theo Tiểu Hồng đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, lần nữa hô lên: “Nhị sư huynh!”Lữ Thiêu Khanh ghét bỏ hỏi: “Muội lại khóc đấy à?”“Còn khóc nữa có tin ta trục xuất muội khỏi sư môn không?”“Ta không nên có một sư muội khóc nhè.”Cách nói quen thuộc, giọng nói quen thuộc, Tiêu Y không chỉ không ngừng rơi nước mắt mà còn vừa cười vừa khóc.Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn Tiểu Hồng, ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, nói với Tiêu Y: “Qua một bên xử lý vết thương cho chim ngốc kia.”“Còn lại cứ giao cho ta đi.”Tiêu Y hơi gật đầu, cảm thấy an toàn nồng đậm.Lữ Thiếu Khanh liếc nhìn người trước mắt, đang chuẩn bị mở miệng.Hắn rít lên một tiếng vô cùng bén nhọn.Công Tôn Tố làm như bị người ta bắt nạt dữ lắm ấy.Ả ta từ đằng xa giết tới.Khóe miệng, quần áo đều dính máu tươi, đầu tóc rối bời, mạn thiên phi vũ, hai mắt đỏ kè vằn vện tia máu, sắc mặt cực kỳ dữ tợn.Cách thật xa cũng có thể cảm nhận được sát ý của Công Tôn Tố.Ả ta không nói gì, thi triển pháp thuật, bắt đầu tấn công Lữ Thiếu Khanh.Linh lực bàng bạc tuôn ra, vô số mũi tên băng hợp thành một bầu trời tên đổ ào xuống Lữ Thiếu Khanh như mưa.Trong chốc lát, tầm mắt của tất cả mọi người đều được lấp đầy bởi màn tên băng, cả thiên địa chỉ còn lại một màu trắng.Nơi xa, Cảnh Dương lắc đầu, thở dài.Gã ta nói với Hầu Cận: “Xem ra hôm nay sẽ xảy ra vấn đề mạng người.”“Lại thêm phiền toái cho Cận huynh rồi.”Cận Hầu nhìn Công Tôn Tố điên cuồng tấn công, vẫn bình thản như thường, ngữ khí nhàn nhạt không hề rung động chút nào.“Chết thì chết. Là hắn tự tìm thôi, đến lúc đó làm ầm lên cũng là chúng ta chiếm lý.”Cảnh Dương nhìn Công Tôn Tố không ngừng tấn công Lữ Thiếu Khanh, lắc đầu cười lạnh ha ha: “Tiểu tử kia không biết sống chết, lại dám đánh lén Công Tôn sư muội, quả thực là đang tự tìm cái chết.”“Mặc dù Công Tôn sư muội không phải dòng chính của Công Tôn gia, nhưng thực lực không yếu chút nào, không đến ba mươi tuổi đã là Kết Đan sơ kỳ, có thể tiến vào Kết Đan trung kỳ bất cứ lúc nào, tiền đồ bất khả hạn lượng.”Giọng nói của Cảnh Dương mang theo ngạo nghễ, nói như thể Lữ Thiếu Khanh đã là một bộ tử thi rồi.Nhưng Cảnh Dương vừa dứt lời, một cỗ sóng xung kích vô hình từ trên chiến trường khuếch tán ra.Cảnh Dương cùng Cận Hầu biến sắc, làn sóng này khiến cho bọn họ cảm thấy uy hiếp lớn lao.Công Tôn Tố đang tấn công lại như bị giam cầm, không thể nhúc nhích.Ngay cả băng tiễn đầy trời cũng vậy.Thời gian như dừng lại.Một khắc sau.“Ầm!”Một tiếng vang lanh lảnh.Băng tiễn đầy trời chớp mắt đã tan thành vô số vụn băng, nát ra rồi rơi xuống đất.Công Tôn Tố lại phun máu bị đẩy bay giật ra ngoài. Lần này ả ta càng phun ra nhiều máu tươi hơn, vẩy đến lợi hại hơn.Rồi ngã đánh ầm xuống đất, không nhúc nhích, ngất đi.Con ngươi Cảnh Dương đột nhiên co rụt lại. Công Tôn Tố là cảnh giới Kết Đan sơ kỳ tầng ba, mới chỉ một hiệp, chưa kịp làm gì đã bị đánh bại.Gã ta mạnh hơn Công Tôn Tố một chút, nhưng cũng chỉ là thực lực Kết Đan trung kỳ, nghĩ bụng nếu mình đối mặt cũng sẽ không khá hơn.Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng phủi phủi quần áo, hỏi Tiêu Y: “Ả ta cũng là người Điểm Tinh Phái sao?”“Thủ đoạn không giống lắm.”Người của Điểm Tinh Phái am hiểu dùng linh phù, không đánh kiểu như Công Tôn Tố.Tiêu Y chỉ vào Cảnh Dương, thông báo cho Lữ Thiếu Khanh thân phận của bọn họ: “Nhị sư huynh, hai người bọn họ đến từ Trung Châu.”“Trung Châu?”Hai mắt Lữ Thiếu Khanh sáng lên, nhìn chằm chằm Cảnh Dương bằng đôi mắt nóng bỏng.Đến tử Trung Châu chính là dê béo.Con dê mà toàn thân từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đều mỡ màng.Cảnh Dương tự nhiên cảm thấy lạnh cả người một cách khó hiểu.Ánh mắt của gia hỏa này có ý gì?Mình từng gặp hắn chưa nhỉ?Sao ánh mắt này lại như muốn ăn thịt người thế nhỉ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận