Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 350 - Tiểu mộc kiếm của Kế Ngôn (tt)



Chương 350: Tiểu mộc kiếm của Kế Ngôn (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKiếm ý sắc bén khiến cho Cận Hầu cảm giác được cho dù là Tiên Nhân đối diện với một kiếm này cũng phải vẫn lạc.Nếu gã không ngăn cản, hoặc không ngăn cản được, thì chờ đợi gã chính là cái chết.Nên. Đáng chết!Lần đầu tiên Cận Hầu cảm nhận được hơi thở của tử vong gần mình đến thế.Cận Hầu lại quơ linh phù. Gã không tin không thể làm gì được một kiếm này.Vẫn là linh phù thuộc tính hỏa, linh phù nổ tung, vô số hỏa diễm bùng lên hóa thành một con rồng lửa khổng lồ.Rồng lửa gào thét, mang theo nhiệt độ cao khủng khiếp đến mức có thể phần thiên chử hải lao tới Tiêu Y.Nhưng mà.Cho dù là vậy, một kiếm bổ xuống, vô số hỏa diễm lại bị dập tắt, cuối cùng rồng lửa rên lên một tiếng, tiêu tán giữa thiên địa.Con ngươi Cận Hầu đột nhiên co rụt lại, một kiếm này kinh khủng vượt xa tưởng tượng của gã.Vừa sợ vừa giận, gã vội vàng lấy ra thủ đoạn khác.Một món pháp khí giống như vòng tay hiện ra trong tay gã.Pháp khí tứ phẩm, vô ảnh hoàn.Vô ảnh hoàn bị ném ra ngoài, bay lên không trung, chớp mắt đã tăng gấp mười, tỏa ra ánh sáng, giáng xuống vòng phòng hộ hình trụ, một mực bảo vệ lấy Cận Hầu.Nhưng cảm giác nguy hiểm còn chưa tiêu trừ, Cận Hầu lại vung ra một tờ linh phù nữa.Linh phù bộc phát, thôi động mặt đất dâng lên từng mạch tường đất ngăn trước mặt Cận Hầu.Nhìn bức tường đất không thể phá vỡ, Cận Hầu nhẹ nhàng thở ra.Mặc dù gã không muốn thừa nhận, nhưng gã không thể không thừa nhận.Đối mặt với một kiếm này, gã thật sự không tin mình có thể ngăn được.Gã từng nghe nói về Kế Ngôn, nhưng theo gã thấy, Kế Ngôn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ có mức độ.Trước kia chưa từng gặp, gã cũng không cho rằng Kế Ngôn còn có thể lợi hại hơn gã.Hiện giờ, gã tin rồi.Kế Ngôn còn kinh khủng hơn cả lời đồn đại.Không đủ lòng tin đối phó với một kiếm này, Cận Hầu vội vàng tránh né mũi nhọn.Chỉ cần ngăn được một kiếm này, gã liền có thể đánh trả.Gã không tin trong tay Tiêu Y còn có thủ đoạn kinh khủng như thế.Chẳng mấy chốc, kiếm ý kinh khủng lao tới.Nhưng một khắc sau, Cận Hầu lại biến sắc.Cho dù là tường đất do linh phù tứ phẩm thuộc tính thổ dựng lên, hay là bình chướng của vô ảnh hoàn, đều không thể chống đỡ được kiếm ý kinh khủng này.Nhìn tường đất không thể phá vỡ và vô ảnh hoàn bị kiếm ý bao phủ, cuối cùng phát ra âm thanh đáng sợ rồi vỡ vụn ầm ầm.Cận Hầu bị một kiếm này bao phủ.Đau. Đây là cảm giác duy nhất của Cận Hầu.Một kiếm kinh khủng liên tiếp phá hai đạo phòng ngự của Cận Hầu, uy lực còn lại vẫn khiến cho gã chịu nhiều đau khổ.Mặc dù người còn chưa chết nhưng cũng không kém là bao.Máu me đầm đìa, toan thân hiện đầy vết thương không lớn không nhỏ.Nhưng lại bị vô số thanh kiếm đâm trúng.Toàn thân áo trắng biến thành áo đỏ.Trong cơ thể lại càng thê thảm vô cùng.Đan điền, thức hải đều bị thương nặng.Cho dù là dùng linh dược tốt nhất cũng phải mất một năm nửa năm mới có thể khôi phục được.Nếu Cận Hầu chỉ biến ra một tầng phòng ngự, chắc chắn sẽ không thể loại bỏ được uy lực khủng bố này.Kiếm gỗ là Kế Ngôn giao cho Lữ Thiếu Khanh, làm con át chủ bài cho Lữ Thiếu Khanh Kết Đan kỳ.Uy lực tương đương với một kiếm của Nguyên Anh.Lực sát thương của Kế Ngôn, dù là Kha Hồng cũng phải mặc cảm.Trong cảnh giới tương đương, lực sát thương của Kế Ngôn là mạnh nhất, không ai có thể hơn được gã.Theo như cách nói kiếp trước của Lữ Thiếu Khanh, tất cả điểm thưởng thăng cấp của Kế Ngôn đều cộng hết vào mục tấn công cả rồi, chưa kể còn có cả tăng phúc nữa.Tuyên Vân Tâm nhìn Cận Hầu thảm thương như thế với thần sắc phức tạp, nhất thời không biết nên thở dài hay nên vui mừng.Cho dù là Cận Hầu tự mình đến, trước mặt Lữ Thiếu Khanh cũng không có được tí lợi nào.Cận Hầu không chiếm được tiện nghi, có nghĩa nàng ta không thể quay về điểm Tinh Phái sớm được.Với nàng ta, đây cũng không phải chuyện xấu.Cận Hầu thành ra thế này, đừng nói xung kích Nguyên Anh, gã có thể chữa khỏi vết thương mà không để lại di chứng đã coi như may mắn rồi.Tuyên Vân Tâm nàng ta cũng có thêm chút thời gian.Đối mặt với kết quả như vậy, nàng ta không biết mình nên vui mừng hay bi thương.Tiêu Y xử lý xong Cận Hầu lại vội vội vàng vàng chạy đi tìm Lữ Thiếu Khanh.“Nhị sư huynh, còn gì nữa không?”“Lại cho ta mấy cái nữa đi.”Tiêu Y hưng phấn vô cùng, quơ nắm tay nhỏ. Nếu mình có được thanh kiếm gỗ này, dưới Nguyên Anh không ai có thể làm đối thủ của nàng.Đến khi ấy ai dám chọc tới nàng, nàng sẽ bổ cho một kiếm, đến bã cũng không còn.“Không có.” Lữ Thiếu Khanh bực bội: “Cút!”Thấy Tiêu Y hưng phấn như thế, Lữ Thiếu Khanh kịp thời dội cho nàng một chậu nước lạnh.“Sau trận chiến vừa rồi có học được thứ gì không?”“Trở về viết một bài tâm đắc một vạn chữ trở lên.”Tiêu Y tự bế tại chỗ, nước mắt rưng rưng, cướp Tiểu Hồng từ tay hắn lại ấn lên đầu mình.“Nhị sư huynh, huynh quá ghê tởm.”Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng: “Vì để cho muội tiến bộ, ta đã giao cả kiếm gỗ của Đại sư huynh cho muội, đồ này ta còn không nỡ dùng đâu. Muội thì hay rồi, giờ còn dám nói ta ghê tởm!”“Đền cho ta!”Nhị sư huynh tức giận, Tiêu Y lập tức cười làm lành.Nàng túm lấy ống tay áo của Lữ Thiếu Khanh, tỏ vẻ đáng yêu nói: “Muội biết rồi mà, Nhị sư huynh tốt với muội nhất.”“Cút! Còn lép bép nữa ta quất muội!”Nhìn Lữ Thiếu Khanh và Tiêu Y, trong lòng Tuyên Vân Tâm không nhịn được mà hơi ghen tị.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh rất ghê tởm, bình thường luôn bắt nạt Tiêu Y.Tiêu Y cũng từng phàn nàn chê bai Lữ Thiếu Khanh ghê tởm với nàng ta, đồng thời tuyên bố sớm muộn gì cũng có ngày mình sẽ đánh Lữ Thiếu Khanh một trận.Như thể có thâm cừu đại hận vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận