Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 357 - Cái tên này rất phù hợp với thiết lập bản thân của ta



Chương 357: Cái tên này rất phù hợp với thiết lập bản thân của taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHai mắt Tiêu Y sáng lên.Quả nhiên Nhị sư huynh cũng đột phá thành Nguyên Anh.Về sau thật sự mình có thể xông pha rồi!Tiêu Y cười hì hì, lại lần nữa xáp lại gần: “Nhị sư huynh, có thể cho ta xem kiếm của huynh không?”Lữ Thiếu Khanh không nói nửa lời, vứt luôn kiếm ra bàn đánh keng một tiếng.Tiêu Y tò mò muốn đưa tay ra kiểm tra, nhưng còn chưa tới gần, một cỗ khí tức sắc bén lập tức tràn ngập cả căn phòng nhỏ.Thanh kiếm này đang từ chối Tiêu Y sờ loạn, khiến nàng biến sắc.Thanh kiếm này khiến nàng cảm thấy dường như nó có sự sống.Tiêu Y tò mò hỏi: “Nhị sư huynh, thanh kiếm này có kiếm linh sao?”“Nghĩ gì thế? Kém xa.” Lữ Thiếu Khanh vỗ trường kiếm một cái, khí tức sắc bén liền biến mất.“Muốn sờ thì sờ đi.”Tiêu Y thức thời, không dám sờ loạn, nàng còn chú ý tới trên chuôi kiếm có đồ án thiểm điện, sinh động như thật.Có cảm giác bất kỳ lúc nào nó cũng có thể bổ ra.“Thật lợi hại!”Ánh mắt Tiêu Y lóe lên sợ hãi thán phục, Nhị sư huynh luyện khí cũng thật lợi hại.Tuyên Vân Tâm cũng kinh ngạc. Thanh kiếm này cực kỳ có linh tính, cách thật xa cũng cảm giác nó đang sống.Nhìn thanh kiếm này, Lữ Thiếu Khanh lắc đầu thở dài nói: “Vẫn hơi kém.”“Kém sao?” Tiêu Y rất khó hiểu: “Kém chỗ nào? Muội cảm thấy nó rất lợi hại.”“Không đủ rộng. Nằm không thoải mái.”Tiêu Y:…Tuyên Vân Tâm dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, thanh kiếm này đi theo gia hỏa này thật sự phải chịu ấm ức rồi.Tiêu Y đè nén xúc động muốn nguýt Nhị sư huynh mà gian nan hỏi hắn: “Nhị sư huynh, thanh kiếm này tên là gì?”“Chưa đặt.” Lữ Thiếu Khanh tiếp tục ăn, hững hờ trả lời. “Muốn lấy tên là gì??”“Thực sự không nghĩ ra được thì gọi là Khiếu Phá Kiếm đi.”Tiêu Y bỗng cạn lời.Nàng nhìn thoáng qua Tiểu Hồng. Trước khi nàng đến Tiểu Hồng còn chưa có cái tên chính thức đâu, Nhị sư huynh không gọi nó là chim ngốc thì cũng là ăn hàng.Hiện tại xem ra thanh kiếm này cũng thế thôi, Nhị sư huynh không định đặt tên cho nó.Tiêu Y không đồng ý với cách làm này của Lữ Thiếu Khanh. “Nhị sư huynh, ta cảm thấy vẫn nên có cái tên hay.”Lười quá đi mất, đến tên còn chẳng muốn đặt.Tiêu Y tri kỷ hỏi: “Nhị sư huynh, ta đặt tên giúp huynh, được không?”“Huynh cảm thấy Tiểu Hắc thế nào?”“Ông!”Trường kiếm nằm trên bàn bỗng nhiên rung lên, lại tỏa ra khí tức sắc bén.Tiêu Y rất vui mừng nói: “Nhị sư huynh, huynh xem, hình như nó rất thích cái tên này.”Tiểu Hồng đã nằm sấp xuống bàn, dùng cái cánh không bị thương ôm đầu.Quá mất mặt.Thế này gọi là thích hả?Ngươi không tự nhận được mình đặt tên có dễ nghe hay không à?Lữ Thiếu Khanh chẳng biết làm sao nữa, sư muội đầu đất này. Hắn tức giận mắng: “Tự muội nói xem tên muội đặt nghe có êm tai không?”“Tiểu Hắc? Sao muội không gọi là Đại Hắc?”“Không dễ nghe sao?”Tiêu Y thất vọng: “Ta cảm thấy Tiểu Hắc thật dễ nghe mà.”Trường kiếm rung động mạnh đến mức đập vào mặt bàn kêu beng beng.Có tư thái sắp chém người rồi.“Được rồi.” Tiêu Y thấy vậy, đoán chừng không dễ nghe lắm, bèn nhìn một vòng, rồi nói: “Vậy hay gọi là Thiểm Điện đi? Huynh nhìn chuôi kiếm của nó kìa.”“Sang một bên!” Lữ Thiếu Khanh bực bội: “Bảo muội đọc sách thì muội đi chăn heo, chỉ toàn nghĩ tới những cái tên không ra gì này.”“Khiếu Phá Kiếm còn dễ nghe hơn tên muội đặt.”Nhưng Tiêu Y không đồng ý. Nàng nói: “Nhị sư huynh, đây là vũ khí của huynh, không thể tùy tiện gọi là Khiếu Phá Kiếm như thế.”Trước đó Tiểu Hồng vẫn luôn bị gọi là chim ngốc, ăn hàng, không có cái tên nào dễ nghe.Để nó phải ấm ức quá lâu rồi.Tiêu Y kiên quyết bày tỏ, kiếm của Nhị sư huynh nhất định phải có tên.“Nhị sư huynh, huynh nghĩ một chút đi, sua này trước khi đánh nhau, huynh sẽ phải giới thiệu về binh khí của mình, cái tên Khiếu Phá Kiếm này nói ra không đủ uy phong đâu.”Lữ Thiếu Khanh ngậm một miếng thịt, hỏi lại một cách đầy khinh bỉ: “Không phải vạn bất đắc dĩ, muội cho rằng ta sẽ đánh chính diện với người ta chắc?”Tiêu Y trầm mặc. Nàng đã quên mất điểm ấy.Nhị sư huynh không phải Đại sư huynh, so với Đại sư huynh thích đánh người chính diện thì Nhị sư huynh thích chơi âm mưu hơn.“Nhưng mà” Tiêu Y vẫn chưa từ bỏ ý định.Lữ Thiếu Khanh không nhịn được mà ngắt lời nàng: “Không nhưng nhị gì cả. Muội là cái đồ mù chữ não vàng, không nghĩ ra được cái tên gì hay ho, đừng có chà đạp bảo kiếm của ta.”“Khiếu Phá Kiếm cũng tốt hơn những cái tên muội nghĩ ra.”Tiêu Y bĩu môi quay đi chỗ khác, vừa vặn nhìn tháy Tuyên Vân Tâm lạnh mặt đứng một bên.Hai mắt nàng sáng lên, tiến tới hỏi: “Vân Tâm tỷ tỷ, tỷ có thể giúp ta đặt tên cho kiếm của Nhị sư huynh không?”Tuyên Vân Tâm vừa muốn từ chối, ta không quen tên hỗn đản kia.Lữ Thiếu Khanh lại lên tiếng: “Muội mù chữ, nàng ta cũng không khá hơn chút nào, đoán chừng không biết lấy nửa chữ to đâu.”Tuyên Vân Tâm nổi giận. Ta đã đọc thủ thứ thi thư rồi đấy, có biết không?Bằng không, tại sao tất cả mọi người trong Điểm Tinh Phái đều khen ta nhiều mưu trí?“Mặc quân đường trung khán tân tễ*, ta cảm thấy thanh kiếm này có thể gọi là Mặc Quân Kiếm.”“Ông!”Trường kiếm nằm trên bàn lại rung lên, Tiêu Y cảm nhận được khí tức nó phát ra.Hai mắt nàng sáng lên: “Nhị sư huynh, nó cũng rất thích cái tên này.”“Mặc Quân Kiếm, chuôi và thân kiếm đều màu đen, quả nhiên rất xứng đôi.”Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu lên, nhìn Tuyên Vân Tâm một chút, cười híp mắt nói: “Ta cũng rất thích, Mặc Quân, cái này không phải đang nói ta là quân tử sao?”“Rất phù hợp với thiết lập bản thân của ta.”Trong lòng Tuyên Vân Tâm sụp đổ. Cái tên hỗn đản này không đoán được dụng ý của ta khi đặt tên sao?Ta đang châm chọc ngươi đấy, ngươi không hiểu sao?Hành vi của ngươi có liên quan tí gì với quân tử không?Thiết lập bản thân của ngươi chỉ phù hợp với chữ đầu tiên thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận