Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 408 - Nhị sư huynh như kẻ phế nhân vậy



Chương 408: Nhị sư huynh như kẻ phế nhân vậyNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Lần này tới đây chủ yếu là rèn luyện sư muội ngốc nghếch một chút.”“Đã sắp sáu tháng rồi mà còn thiếu một tầng, trở về không phải sẽ bị Đại sư huynh thu thập sao?”Vừa nói Lữ Thiếu Khanh vừa đổi tư thế để mình dễ chịu hơn: “Chao, không có thí trùng bên cạnh thật thanh tịnh, ngủ một giấc trước đã.”Nhưng vừa ngủ không bao lâu, Lữ Thiếu Khanh bỗng nhiên mở to mắt.“Móa, Hạ Ngữ cũng tới à?”Phương Hiểu và Hạ Ngữ đang tới gần, trong nháy mắt Lữ Thiếu Khanh đã cảm nhận được.Sau khi Lữ Thiếu Khanh phát hiện ra hướng bọn họ đang đến là nơi này liền không nói hai lời biến mất ngay tại chỗ.Hắn rời khỏi nơi này, xuất hiện ở đường phố bên ngoài.Đồng thời hắn ẩn tàng khí tức bản thân, người chung quanh không nhìn thấy hắn, lui tới, theo bản năng đều tránh hắn đi.Lữ Thiếu Khanh sờ cằm, nhìn Phương Hiểu đang gõ cửa ở phía xa, còn cả Hạ Ngữ lạnh nhạt đứng bên cạnh.Lữ Thiếu Khanh đau đầu: “Không phải nói Hạ Ngữ không rảnh tới đây sao? Sớm biết nàng ta sẽ đến ta đã cân nhắc thật kỹ rồi.”Lữ Thiếu Khanh không muốn tiếp xúc quá nhiều với Hạ Ngữ.Di chứng quá lớn, đến bây giờ vẫn còn chưa ổn kia kìa.“Nhưng mà...” Tay phải Lữ Thiếu Khanh đỡ trán, nhìn Hạ Ngữ cứ như đóa hoa ngọc lan trắng lẳng lặng đứng đó, vô cùng động lòng người, cảm thấy rất phiền muộn: “Sau này dù sao cũng phải đụng trúng nàng ta.”“Đúng là phiền phức chết mất.”Bỗng nhiên, Hạ Ngữ hình như có cảm giác, ánh mắt nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh đứng.Quá nhạy cảm!Lữ Thiếu Khanh một lần nữa chửi thề, lặng lẽ biến mất.Hạ Ngữ như có điều suy nghĩ nhìn khe hở trên đường phố lấp kín dòng người, nàng ấy nói với Phương Hiểu: “Hiểu tỷ tỷ, không cần gõ cửa, nếu đoán không nhầm có lẽ Lữ sư đệ bọn họ đã ra ngoài rồi.”Phương Hiểu nghĩ cũng phải, theo lệ thường, Tiêu Y đã lập tức chạy ra rồi.“Kỳ lạ, bọn họ đi đâu được chứ?” Phương Hiểu hơi không nghĩ ra, Lai thành lớn như vậy, trong lúc nhất thời không biết tìm người ở đâu.Hạ Ngữ không vội, cười nói: “Chúng ta rời đi trước đi, chờ Lữ sư đệ bọn họ trở về hẵng tính.”Dù sao cũng đang ở Lai thành này, không cần lo lắng không gặp được.Lữ Thiếu Khanh bên này sau khi rời đi, thần thức khẽ quét, mau chóng tìm được bóng dáng Tiêu Y.Lóe một cái, hắn xuất hiện bên cạnh Tiêu Y, không làm kinh động đến Tiêu Y mà nhìn xem Tiêu Y định làm gì.Muốn đi tìm người của Quy Nguyên Các, rất đơn giản, tìm nhị ca Phương Lâm của Phương Hiểu là được.Lữ Thiếu Khanh đi theo Tiêu Y, trong đầu hồi tưởng lại những tình báo liên quan đến Phương Lâm mà Phương Hiểu đã từng nhắc đến.Phương Lâm, bốn mươi hai tuổi, Kết Đan sơ kỳ cảnh giới tầng ba, là người con duy nhất trong số con cái của Phương Thái Hà tiến vào Kết Đan kỳ.Mẫu thân là đệ tử nội môn của Quy Nguyên Các nên mặc dù Phương Lâm không thể bái nhập Quy Nguyên Các nhưng vẫn nhận được sự chiếu cố của Quy Nguyên Các.Sư công của Phương Lâm là trưởng lão nội môn của Quy Nguyên Các, Nguyên Anh kỳ tầng một.Cho nên dù là Phương Thái Hà cũng có vài phần khách khí với nhi tử này của ông ta.Không còn cách nào khác, thế lực sau lưng Phương Lâm rất lớn.Dựa theo lời Phương Hiểu nói, lần này Phương Lâm là người có khả năng tiếp nhận vị trí của Phương Thái Hà, trở thành gia chủ tân nhiệm của Phương gia nhất.Về điểm này, Lữ Thiếu Khanh không đồng ý lắm.“Hy vọng hắn biết điều, lớn vậy rồi mà còn không hiểu chuyện như trẻ con thì cũng không hay lắm.”Tiêu Y mang theo tiểu Hồng trên đỉnh đầu lao ra phố, không biết nàng ta nghe ngóng ở đâu nhưng rất nhanh đã tìm được nơi ở của Phương Lâm.Phương Lâm là Kết Đan kỳ duy nhất trong rất nhiều con cái của Phương Thái Hà nên được hưởng không ít đặc quyền.Hắn ta không ở lại trong nội trạch Phương gia mà ở một nơi riêng của mình trong thành.Lữ Thiếu Khanh cũng đi theo cùng, nhìn tòa nhà khổng lồ, kiến trúc to lớn bá đạo, từ trong ra ngoài đều lộ ra phong cách của Quy Nguyên Các.Xung quanh là vòng đất trống lớn không có bất kỳ phòng ốc nào khác, giống như một vương quốc độc lập.Chung quanh còn dựng biển cảnh báo.“Người không được phép, người tự tiện đột nhập, giết!”Đằng đằng sát khí, bá đạo vô cùng.Hắn cẩn thận cảm thụ một lượt, chung quanh có bày các loại trận pháp, tràn ngập sát cơ dày đặc.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, quả nhiên có quan hệ rất khắng khít với Quy Nguyên Các.Hơn nữa nhìn bộ dạng này hình như còn phòng bị sâm nghiêm hơn cả bên chủ trạch Phương gia.Tiêu Y tới đây, nhìn bảng cảnh báo do dự không thôi.Nàng ta tới đây rồi mới phát hiện, tình báo không dễ tìm hiểu được như vậy.Nơi ở của Phương Lâm và khu vực phía ngoài cách nhau khá xa, ở giữa là một vùng đất trống.Nàng ta muốn trà trộn vào khó như lên trời vậy.“Ôi chao, làm sao bây giờ nhỉ?”Tiêu Y lộ vẻ buồn rầu, nàng ta ngồi xổm ven đường, nhìn cổng lớn nơi ở của Phương Lâm.Cổng này không dễ vào, vào rồi cũng không dễ tìm hiểu.Tiêu Y hếch cằm nhíu mày nghĩ cách, bỗng nhiên, nàng ta nghĩ ra một cách.Nàng ta tóm tiểu Hồng từ trên đầu xuống, lay lay tiểu Hồng: “Tiểu Hồng, ngươi vào tìm hiểu thử nhé?”Tiểu Hồng mở to mắt, kêu một tiếng với Tiêu Y tiếp tục nhắm mắt lại đi ngủ.Mấy chuyện thế này đừng phiền đến ta.Tiêu Y tức giận, lúc này nàng ta càng lay mạnh hơn, thở phì phò dạy dỗ: “Ngươi không thể lười biếng như Nhị sư huynh được.”“Ngươi phải chăm chỉ lên, đừng cứ ăn no rồi ngủ, ngươi thấy Nhị sư huynh giống như kẻ phế nhân vậy thì có gì hay chứ?”Hừ, một cơn gió nhẹ thổi qua, Tiêu Y cảm thấy cơ thể hơi rét run.Tiểu Hồng như bị thuyết phục, nó mở to mắt, đứng trên bàn tay Tiêu Y, ngắm nghía Tiêu Y một lúc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận