Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 414 - Ai dám nói không phải?



Chương 414: Ai dám nói không phải?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Đáng chết!”Lữ Thiếu Khanh giận dữ không thôi, xuất ra trường kiếm, gầm thét với Thôi Luân: “Ta không tin ngươi lợi hại hơn ta.”“Ngươi chịu chết đi!”“Ha ha.”Thôi Luân cười lên ha hả, lão ta tự cho rằng đã nhìn thấu hết thảy.Trong lòng bình tĩnh vô cùng, cuối cùng thì vẫn là thanh niên, cho dù là Nguyên Anh kỳ thì đã sao chứ?Căn cơ bất ổn, linh lực mong manh.Thôi Luân yên tâm.Mà vào lúc này, Phương Thái Hà cũng kéo thân thể mập mạp của ông ta tới nơi này.Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn như bị gió lốc cuốn qua bên dưới, lại nhìn Lữ Thiếu Khanh và Thôi Luân, ông ta không kìm được liên tục cười khổ.Một bên là đệ tử thân truyền Lăng Tiêu Phái, một bên là trưởng lão Quy Nguyên Các.Hai người đều do con mình mời tới giúp đỡ.Khó xử đây.Phương gia quả nhiên không thể trì hoãn nữa, tiếp tục như vậy nữa, đến lúc đó nói không chừng Lai thành cũng sẽ bị bọn hắn phá hỏng hết.Phương Thái Hà vội vàng quát bảo hai người ngưng lại: “Hai vị, dừng tay, nơi này là Lai thành, mong hai vị giơ cao đánh khẽ, buông tha Lai thành, buông tha Phương gia đi.”Đồng thời ông ta đứng chắn giữa hai người để lộ ra khí tức cường đại của bản thân, thái độ kiên quyết.Tuyệt đối không cho phép hai người động thủ thêm lần nữa.Lữ Thiếu Khanh chỉ vào Thôi Luân cáo trạng với Phương Thái Hà: “Phương gia chủ, cẩu vật Quy Nguyên Các cậy già lên mặt khi dễ hai chúng ta.”Lữ Thiếu Khanh mặt mày ấm ức như phải chịu sự bắt nạt cực lớn.Phương Lâm bên dưới càng thêm ấm ức, hắn ta muốn thổ huyết, rốt cuộc ai khi dễ ai?Ngươi hủy hết nhà ta, ngươi còn không biết xấu hổ tố cáo cái gì?”Thôi Luân lạnh lùng nói: “Ai động thủ trước, mọi người rất rõ ràng.”“Không sai, chính là ngươi động thủ trước.” Lữ Thiếu Khanh lập tức lớn tiếng hét lên.Thôi Luân bỗng nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực.Quá ghê tởm.Cuối cùng lão ta cũng cảm nhận được vì sao sau khi Thương Chính Sơ, Tang Thiệu bọn hắn đi tham gia đại điển Lăng Tiêu Phái trở về tâm trạng đều không được tốt rồi.Xem ra không đơn thuần là vì thiên phú kinh khủng của Kế Ngôn mà nguyên nhân còn vì tên khốn kiếp trước mặt rồi.Vô sỉ, cực kỳ vô lại.Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên lão ta gặp một tên khốn kiếp như vậy.Tra Lương Tuấn thấy sư phụ mình ôm ngực liền nghĩa bất dung từ đứng ra.Hắn ta xếp quạt giấy lại, cầm quạt giấy chỉ về Lữ Thiếu Khanh phía xa, , lớn tiếng giận dữ mắng mỏ: “Nhiều người như vậy đều ở đây quan sát, ngươi cho rằng ngươi nói sao sẽ là như vậy à?”“Không sai.” Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu, cực kỳ phách lối, nói: “Ta nói sao là như vậy, ngươi hỏi thử xem có ai dám nói không phải không?”Bên cạnh Phương Lâm lập tức có người lớn tiếng nói: “Ta có thể làm chứng rằng chính là ngươi động thủ trước.”Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn, sát khí lóe lên, Mặc Quân kiếm thoát ra khỏi tay tựa như tia chớp xẹt qua để lại một đạo hư ảnh trong mắt mọi người.Đợi khi đám người kịp phản ứng, Mặc Quân kiếm đã một lần nữa trở về trong tay Lữ Thiếu Khanh.Phương Lâm ở bên cạnh còn chưa kịp phản ứng xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.Hắn ta cảm thấy trên mặt có gì đó ẩm ướt, đưa tay lên lau thử thì thấy màu đỏ tươi, mùi sắt gắt mũi, rõ ràng là vết máu.Hắn ta nghiêng đầu qua.“Phụt!”Một cỗ máu tươi giống như suối phun đang phun vào mặt hắn ta.Tu sĩ vừa mới lên tiếng cũng là người Phương Lâm mời tới giúp đỡ, gã chỉ là Trúc Cơ kỳ, không đỡ được chiêu của Lữ Thiếu Khanh.Trên cổ đầu tiên là xuất hiện một đường máu mờ mờ, đường máu càng lúc càng lớn sau đó một cỗ chất lỏng màu đỏ phun ra, phun thẳng vào Phương Lâm.Đầu chậm rãi từ trên cổ rơi trên mặt đất, lăn hai vòng.Một đôi mắt mở trợn tròn, khắp khuôn mặt là vẻ mờ mịt.Đến chết gã cũng không biết mình đã chết như thế nào.Máu tươi phun ra từ trên cổ gã nóng hôi hổi, một ít phun vào miệng Phương Lâm khiến Phương Lâm nhớ tới canh nóng mình từng uống.Dạ dày Phương Lâm lập tức cuộn trào, đường đường là một tu sĩ Kế Đan kỳ, trước mắt mọi người, hắn ta liền nôn ọe.“Ọe.”Lữ Thiếu Khanh vẫn đứng chắp tay, vẫn phiêu dật xuất trần đứng ở trên trời, hắn nhìn thoáng qua người đứng cạnh Phương Lâm khiến người này câm như hến, thậm khí còn không dám hít thở thêm một cái.Thậm chí, ngay cả Phương Lâm cũng nhận ra ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh cũng dừng nôn mửa, đứng lên.Ánh mắt hắn ta nhìn Lữ Thiếu Khanh mang theo sự kính sợ sâu đậm.Lữ Thiếu Khanh chậm rãi mở miệng: “Ta hỏi lại lần nữa, còn có ai dám nói không không?”Yên lặng, không một ai dám lên tiếng.Người người trong lòng rụt rè, chỉ nói một câu liền bị Lữ Thiếu Khanh một kiếm lấy tính mệnh.Giờ ai còn dám nói lung tung?Ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng, chỉ sợ mình là mục tiêu kế tiếp của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh không thấy ai lên tiếng thì rất hài lòng, ánh mắt rơi lên người Tra Lương Tuấn: “Tiểu bạch kiểm, ngươi còn có gì muốn nói nữa không?”Trong lòng Tra Lương Tuấn lạnh lẽo, bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm khiến hắn ta cảm thấy như bị con hung thú để mắt tới, lúc nào cũng có thể sẽ bị thôn phệ.Tra Lương Tuấn có lòng muốn nói cái gì, nhưng bị cái nhìn chằm chằm này của Lữ Thiếu Khanh khiến đầu óc hắn ta trống rỗng, bản năng cơ thể khiến hắn ta nảy sinh sợ hãi, không thể nói nên lời.“Hừ!”Tiếng hừ lạnh khiến Tra Lương Tuấn lấy lại tinh thần, là sư phụ Thôi Luân giúp hắn ta hóa giải áp lực Lữ Thiếu Khanh gây cho hắn ta.Thôi Luân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh không chút yếu thế, nhìn thẳng vào lão ta, ánh mắt hai người như là lưỡi kiếm sắc bén va chạm nhau giữa không trung, bắn ra tia lửa.Tuy nhiên ánh mắt hai người nhanh chóng bị người ta cắt ngang, Phương Thái Hà một lần nữa xuất hiện giữa tầm mắt hai người.“Hai vị, có thể nể mặt ta được không? Việc này dừng lại ở đây nhé?”Phương Thái Hà đã đau đầu lại phiền muộn, thân phận hai bên đều không tầm thường, thực lực cũng rất mạnh.Thôi Luân một lần nữa nhìn sâu vào Lữ Thiếu Khanh một cái, thu hồi sát ý trong lòng, ánh mắt lóe lên tia âm tàn, mỉm cười với Phương Thái Hà: “Nếu là ý của Phương gia chủ thì dĩ nhiên ta sẽ tuân theo.”“Chỉ sợ hắn không nể mặt ông thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận