Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 446 - Hai thanh kiếm



Chương 446: Hai thanh kiếmNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh chỉ vào Kế Ngôn: "Sư phụ, không trách ta, là do tên kia quá kiêu ngạo rồi.""Ba ngày không đánh đã leo nóc nhà lật ngói, ta thay người dạy dỗ huynh ấy."Thiều Thừa đau đầu, mày nhíu lại còn sâu hơn cả rãnh biển, quát: "Ngươi câm miệng cho ta, trước khi nói rõ mọi chuyện, đừng có mơ đuọc ra tay."Lữ Thiếu Khanh ngậm miệng, hai tay buông xuôi, lắc đầu không nói lời nào."Làm gì đó? Nói rõ ràng cho ta."Thiều Thừa phẫn nộ, trên khuôn mặt trung niên của ông mang theo ưu sầu của người già, đối mặt với tên đồ đệ nhiều vấn đề này, ông rất là đau đầu.Lữ Thiếu Khanh vẫn buông hai tay, không nói lời nào."Con đang làm gì? Nói." Thiều Thừa đau đầu, trong lòng bỗng nhiên nhớ những tháng ngày Lữ Thiếu Khanh không có ở Thiên Ngự Phong, đúng là những ngày tháng thần tiên nhẹ nhàng."Sư phụ, người mới vừa bắt ta ngậm miệng xong."Lữ Thiếu Khanh có vẻ rất là vô tội."Vô liêm sỉ." Thiều Thừa không bình tĩnh được, muốn tìm gậy gộc đánh người."Được rồi," Lữ Thiếu Khanh thấy mình đã vui đùa rồi, không dám thừa nước đục thả câu, nói: "Thái thành chủ của thành Thiên Phỉ nói muốn giữ thế trung lập, lại lo nữ nhi lại có nguy hiểm, cho nên năn nỉ ta mang nàng ta tới Lăng Tiêu Phái. Lỡ như Quy Nguyên Các tới trả thù, Lăng Tiêu Phái không thể ngồi nhìn.""Thành Thiên Phỉ vẫn nên trở thành mảnh đất không ai quản lí cho thỏa đáng, nếu không, cũng không được phép ngả về phía Quy Nguyên Các."Tất cả mọi người hiểu ngay, Thái Mân tới nơi này này con tin.Thiều Thừa nhìn thoáng qua Thái Mân mới vừa phản ứng kịp, thở dài, cảm thấy đồng tình, bị đồ đệ của mình tính kế, nếu không nói ra, phỏng chừng nha đầu này không thể nào tự nghĩ thông được.Có điều việc này rất là trọng đại, không phải việc ông có thể tự quyết định được.Ông nói với Lữ Thiếu Khanh: "Đi gặp chưởng môn với ta.""Ta không đi, vì sao ta đã nói với người rồi, người còn chưa rõ?""Con thật là lười, ta đi rồi về ngay."Sau khi Thiều Thừa rời khỏi, trường kiếm của Kế Ngôn nhanh chóng ra khỏi vỏ, không nói hai lời bổ về phía Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh hét lớn một tiếng: "Vô pháp vô thiên, sư huynh khi dễ sư đệ, có còn thiên lý hay không?""Hôm nay không phải huynh khóc, chính là sư muội khóc."Tiêu Y nghiêm mặt, đâu có chuyện gì liên quan tới ta?Các ngươi yêu nhau giết nhau, đừng có ngộ thương người ngoài."Xem chiêu!"Trường kiếm Mặc Quân và trường kiếm Vô Khưu hung hăng va chạm.Kiếm quang lóe sáng, hai luồng kiếm ý bất đồng va chạm vào nhau.Giống như mặt trời bất thình lình nổ turng, khí tức bạo ngược khuếch tán, mọi thứ xung quanh bị cuốn theo.Tiêu Y có phòng bị trước, lôi kéo Thái Mân nhanh chóng chạy ra thật xa.Thái Mân nhìn Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đang phóng thẳng lên trời, sắc mặt tái nhợt.Kiếm ý khủng khiếp xới tung mặt đất xung quanh lên, vô số hố sâu, vô số khe nứt, làm da đầu nàng ta run lên: "Thế này…"Nếu chạy chậm hai bước, chắc ngay cả một mảnh xương nguyên vẹn cũng không còn sót lại?Vẻ mặt Tiêu Y bình tĩnh, coi như không thấy gì, nói với Thái Mân: "Không cần lo lắng, hiện tượng bình thường."Hai vị sư huynh của ta tương ái tương sát, đã lâu như vậy không gặp nhau, tất nhiên là tiểu biệt thắng tân hôn, kịch liệt vô cùng.Nàng dẫn Thái Mân nhảy lên phi chu: "Đi, chúng ta đi xem thử."Thời gian hai vị sư huynh tương ái, người làm sư muội như ta tuyệt đối không thể bỏ lỡ.Phi chu phá không mà đi.Sau khi Kế Ngôn động thủ, mặt hơi thay đổi, trên khuôn mặt lạnh lùng có thêm mấy phần kinh ngạc."Nguyên Anh tầng hai?"Lữ Thiếu Khanh quơ trường kiếm Mặc Quân, dương dương tự đắc, hung hăng mà lại cuồng vọng, trung khí mười phần: "Sợ? Sợ thì ngoan ngoãn đầu hàng.""Đầu hàng?"Kế Ngôn cười rộ lên, nũ cười như gió xuân quất vào mặt, thanh nhã như gió: "Vết thương của đệ còn chưa khỏi hẳn đúng không?"Lúc Lữ Thiếu Khanh đối chiến với Thương Chính Sơ bị thương không nhẹ, trong một hai tháng không thể khỏi hắn, hiện tại ít nhiều gì cũng có một chút không khoẻ."Đánh huynh thì vậy cũng đủ rồi.""Xem kiếm!"Lữ Thiếu Khanh ra tay trước, trong phút chốc, tinh hỏa che kín bầu trời.Thái Mân ở phía xa quan chiến cảm thấy như cả bầu trời đã bốc cháy lên.Tuy không phải lần đầu tiên thấy, nhưng vẫn làm nàng ta chấn động tâm thần như trước.Thái Mân nói theo bản năng: "Mạnh quá."Uy thế như này, trước kia, nàng ta chưa từng nghĩ rằng sẽ có người mạnh đến mức đó.Kế Ngôn công tử có phải là đối thủ của hắn không?Ngay lúc trong lòng Thái Mân lo lắng vấn đề này, đồng tử của nàng ta đột nhiên co lại.Một luồng kiếm quang xuất hiện, như nhát kiếm do Kiếm Thần bổ ra, ngay cả mặt trời cũng phải nhượng bộ lui binh trước nhát kiếm này.Trong mắt của Thái Mân, cả trời đất chỉ còn lại có luồng kiếm quang này.Ánh lửa đầy trời va chạm với kiếm quang, sau cùng biến mất cùng lúc, đất trời lại sáng trong như xưa.Một tiếng rồng ngâm vang vọng.Một con thần long màu bạc xuất hiện.Một tiếng phượng hót véo von.Một con thần điểu màu đỏ xuất hiện.Nhìn từ xa, long phượng cùng múa.Nhưng trên thực tế, kiếm ý khủng khiếp đang va chạm.Thái Mân hoảng sợ, đây là kiếm ý hóa hình sao?Sao lại đáng sợ như vậy.Hai luồng kiếm ý, bất kể là thần long hay là thần điểu đều có thể nói là thiên hạ vô song.Tiêu Y nhìn đến mặt mày hớn hở, tươi cười rạng rỡ, nước miếng cũng sắp chảy cả ra ngoài rồi.Đại sư huynh là công, Nhị sư huynh là thụ sao?Cuối cùng, thần điểu vẫn kém hơn một chút, bị thần long đánh tan.Vô số kiếm ý trút xuống như mưa to, đầy khắp cả thế gian.Mọi thứ trên mặt đất đã hóa thành bột mịn, mặt đất vỡ toang, núi non nứt toạc,bị san thành bình địa."A a "Mặc dù cách đó hơn mười dặm, giọng của Lữ Thiếu Khanh vẫn truyền đến hết sức rõ ràng, trung khí mười phần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận