Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 482 - Chỉ vì thứ này mà diệt Phong Lôi Giáo của ta? (tt)



Chương 482: Chỉ vì thứ này mà diệt Phong Lôi Giáo của ta? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Được rồi, đừng có gào khóc ở chỗ này nữa." Lữ Thiếu Khanh không cho Tất Tụ bi cơ hội thương, tàn nhẫn cắt ngang gã ta: "Mau mở nhẫn trữ vật, giao thứ đó ra đây.""Ngươi…" Tất Tụ hận chỉ ước mình có thể dùng ánh mắt giết chết Lữ Thiếu Khanh, gã ta cắn răng, hận ý ngập trời: "Đừng có mơ, đời này ngươi cũng đừng mong có được nó."Khuôn mặt Lữ Thiếu Khanh lạnh xuống: "Ngươi không muốn?""Dù sao đã rơi vào tay của ngươi, ta không định sống nữa." Tất Tụ căm hận nói: "Muốn chém giết muốn róc thịt, tùy ngươi."Cũng có khí phách đấy.Có điều, chuyện này không làm khó được Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh cười gian: "Ngươi quên rồi sao? Ta có thể dùng bạo lực mở nhẫn trữ vật ra, ta vẫn có thể lấy được nó như thường."Tất Tụ cười lạnh không ngừng: "Ngươi có thể thử xem, nhưng ta nói thật cho ngươi biết, thứ đó không còn bên trong đâu?""Cái gì?" Lữ Thiếu Khanh ngây ngẩn cả người: "Ngươi nói thật sao?""Ha ha…" Tất Tụ cười to: "Không sai, sau khi ta có được thứ này, phát hiện không có tác dụng gì, ta đã đưa cho người khác rồi.""Cái gì?"Lữ Thiếu Khanh nghe vậy giận tím mặt: “Đồ phá gia chi tử, ngươi tặng cái gì không được, sao lại tặng cái này?""Sao ngươi không tự tặng bản thân mình cho người ta đi? Đồ phá gia."Tất Tụ nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh tức giận thì vui vẻ hơn nữa: "Hô hô, ngươi giết ta đi, dù sao ta sẽ không nói cho ngươi ta đã tặng nó cho ai, đời này ngươi đừng hòng có được nó.""Nói cho ta đi, ta hứa sẽ thả ngươi đi."Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân biến sắc.Nhan Hồng Tân nóng nảy: "Công tử "Đây chính là người hắn ta nằm mơ cũng muốn giết."Xéo sang một bên đi." Lữ Thiếu Khanh tức giận lại trừng hắn ta, cái đồ óc heo.Nhan Hồng Tân lại lăn sang một bên như một quả bóng.Tất Tụ cũng không tin câu nói này của Lữ Thiếu Khanh, gã ta không phải hạng tốt lành gì, sao lại tin những câu nói không có bảo đảm như vậy.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy biểu cảm của Tất Tụ, biết Tất Tụ đang nghĩ gì, hắn nói với Tất Tụ: "Ta có thể dùng đạo tâm thề, ngươi nói cho ta biết thứ đó ở đâu, ta không giết ngươi, thả ngươi đi.""Phong Lôi Giáo của ngươi vẫn còn, chẳng lẽ ngươi muốn xuống địa ngục gặp phụ thân mình bây giờ sao?""Ngươi không muốn sống cho tốt, sau này thực lực tăng lên sẽ quay lại báo thù sao?"Mỗi một chữ Lữ Thiếu Khanh nói hóa thành một cây búa đập mạnh vào lòng gã ta.Chết tử tế không bằng còn sống, mặc dù Tất Tụ có một chút khí phách, nhưng không có nghĩa là gã ta lại chịu chết một cách khó chịu như vậy.Gã ta nhìn thấy hi vọng.Có cơ hội sống sót, gã ta động lòng.Gã ta bắt đầu chần chờ.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, không nói hai lời, lấy đạo tâm thề trước mặt gã ta."Ta lấy đạo tâm thề với ngươi, chỉ cần ngươi nói ra ngươi đã giao thứ này cho ai, ta sẽ không giết ngươi, sẽ thả ngươi đi."Trong lòng Tất Tụ mừng vui hết sức, mình tìm được đường sống trong chỗ chết hay sao?Gã ta nhanh chóng khai báo: "Ta tặng thứ đó cho Mạnh Tiêu của Ngọc Đỉnh Phái.""Ngọc Đỉnh Phái? Mạnh Tiêu?"Sắc mặt Nhan Hồng Vũ thay đổi.Lữ Thiếu Khanh ngẩng đầu nhìn nàng ta: "Ngọc Đỉnh Phái cũng có thù với Nhan gia ngươi à?"Nhan Hồng Vũ cười khổ lắc đầu: "Không phải, chỉ là, Ngọc Đỉnh Phái có Hóa Thần.""Ông trời ơi."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh rất rối rắm, có Hóa Thần tồn tại, con đường xông lên diệt môn cướp bóc này liền không thể thực hiện được.Càng nghĩ càng giận, Lữ Thiếu Khanh trừng mắt nhìn Tất Tụ, rất muốn đập chết tên này, đây không phải là tìm việc cho ta làm sao?"Hỗn đản, ngươi cho nàng ta làm gì? Tán gái sao?"Không ngờ Tất Tụ đúng thật là làm như vậy, gã ta gật đầu: "Không sai.""Cái tên tinh trùng lên não này."Lữ Thiếu Khanh càng hận, nhưng tên dùng nửa người dưới suy nghĩ đều phải chết: "Tán gái ngươi cho cái gì không tốt? Sao cứ phải cho cái thứ này? Lẽ ra khi đó ngươi nên ở lại trên tường."Nhan Hồng Tân cũng cực hận, muốn một chân đạp hai thuyền: "Tiểu nhân đê tiện, theo đuổi tỷ tỷ ta không được, liền hạ độc thủ với Nhan gia ta, đê tiện, vô sỉ."Lữ Thiếu Khanh quá sợ hãi: "Đậu má, ngươi còn đê tiện hơn so với ta?"Trên mặt Tất Tụ không có chút xấu hổ nào, đương nhiên nói: "Nếu như Phong Lôi Giáo và Nhan gia kết thông gia, sẽ là cường cường liên thủ, phía Đông còn có ai là đối thủ của chúng ta?""Đáng tiếc, Nhan gia các ngươi ngoan cố không thay đổi, Nhan Hồng Vũ các ngươi tự giữ thanh cao. Ngươi có cái gì đặc biệt hơn người, ta có điểm nào không xứng với ngươi chứ?"Ta không cua được Nhan Hồng Vũ, còn không cho phép ta cua những người khác sao?Vẻ mặt Nhan Hồng Vũ không có gì thay đổi, đối với Tất Tụ như một người xa lạ: "Đạo bất đồng, bất tương vi mưu (1)."(1) Không cùng chí hướng thì không thể cùng nhau mưu cầu sự nghiệp được."Phong Lôi Giáo các ngươi và Nhan gia chúng ta khác nhau về lý tưởng."Nhan Hồng Tân trực tiếp nói: "Ngươi không xứng với tỷ tỷ của ta một điểm nào. Trước kia đối với ta tốt như vậy, kết giao bằng hữu với ta, thì ra là muốn đánh chủ ý đến tỷ tỷ ta, tiểu nhân vô sỉ."Tất Tụ cười lạnh: "Nếu không phải bọn họ xuất hiện, hai người các ngươi bây giờ vẫn là chó nhà có tang, hoảng sợ không chịu nổi một ngày."Nhan Hồng Tân giận dữ, hận không thể lập tức đánh chết Tất Tụ: "Công tử, để ta quyết một trận tử chiến với hắn ta."Tất Tụ cười ha ha, mặc kệ Nhan Hồng Tân.Nhan Hồng Tân là Trúc Cơ tầng 2, hắn ta là Trúc Cơ tầng 5, đánh Nhan Hồng Tân còn dư dả, nhưng thực lực của Nhan Hồng Vũ không kém hắn ta là bao nhiêu, hắn ta cũng không có lòng tin đánh thắng được Nhan Hồng Vũ hiện tại.Kẻ ngốc mới muốn quyết một trận tử chiến với Nhan Hồng Tân ở chỗ này.Gã ta quay sang nói với Lữ Thiếu Khanh: "Có thể thả ta đi không?'Lữ Thiếu Khanh vuốt cằm, nói: "Lấy đạo tâm thề đi, ta phải chắc chắn ngươi không lừa ta rồi nói sau."

Bạn cần đăng nhập để bình luận