Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 491 - Vẫn quá yếu (tt)



Chương 491: Vẫn quá yếu (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm“Ta không tin!”Khang Bằng Huyên đỏ mắt, hắn ta liều mạng rót linh lực vào trong pháp khí, hi vọng có thể khống chế thế cục.Nhưng khi vết nứt càng ngày càng nhiều thì pháp khí của hắn ta đã không duy trì được nữa.“Phụt!”Khang Bằng Huyên đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, sau khi máu tươi của hắn phun ra, pháp khí tứ phẩm Thiên Bảo Kim Cương Chung cũng ầm ầm vỡ vụn.“Bùm!”Trong ánh mắt đau lòng của Khang Bằng Huyên, pháp khí tứ phẩm của hắn ta hóa thành mảnh vỡ đầy trời.Nhưng, cái này vẫn chưa hết.Kiếm quang mãnh liệt sôi trào đang thuận thế lao tới mang theo phong mang, kiếm ý kinh khủng bao phủ lấy hắn ta.“A!”Khang Bằng Huyên kêu thảm, hắn ta liều mạng ngăn cản, trước một kiếm này, tất cả ngăn cản của hắn ta đều phí công.Pháp khí vỡ nát tan tành càng nhiều thì bình chướng hộ thể do linh khí hóa thành trước mặt kiếm ý phong mang cũng như tờ giấy, trong nháy mắt đã thủng trăm ngàn lỗ, máu tươi vẩy ra.Kiếm quang tán đi, Kế Ngôn thu kiếm, bạch y tung bay, ngạo nghễ đứng đó.Dáng vẻ Khang Bằng Huyên rất thảm, một chân quỳ trên đất, toàn thân máu me đầm đìa, chật vật không chịu nổi.Khang Bằng Huyên nhìn Kế Ngôn với ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.Quá kinh khủng, chỉ là một kiếm mà suýt chút nữa đã khiến hắn ta vẫn lạc.Hiện tại linh lực trong cơ thể hắn ta khô kiệt, thần thức uể oải, thức hải, Nguyên Anh đều bị tổn thương ở mức độ khác nhau.Nếu như không phải hắn ta cao hơn Kế Ngôn một tầng cảnh giới, nếu không phải pháp khí tứ phẩm của hắn ta đã giúp ta ngăn chặn phần lớn uy lực thì e là hắn ta đã thật sự vẫn lạc tại trận.“Ngươi, rốt cuộc ngươi là ai?”Giọng Khang Bằng Huyên tràn đầy hoảng sợ, trong đời lần đầu tiên hắn ta gặp phải thiếu niên khủng bố như vậy.Kế Ngôn không trả lời câu hỏi của hắn ta mà ngược lại, Kế Ngôn cau mày, thất vọng lắc đầu: “Ngươi quá yếu.”Ngữ khí tràn đầy thất vọng, gặp được một đối thủ Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng ba hoàn chỉnh vốn cứ tưởng rằng có thể tận hứng một phen, kết quả vẫn chưa đánh đã tay.Quá làm cho người ta thất vọng.Là do Nguyên Anh kỳ Đông Châu quá tệ? Hay vì Khang Bằng Huyên là tán tu, không thể nào so với người xuất thân từ đại phái như hắn?Ánh mắt Kế Ngôn vượt qua khỏi Khang Bằng Huyên, rơi xuống Hứa thành phía xa xa.Không biết lần này có cơ hội đấu với Nguyên Anh kỳ của Ngọc Đỉnh phái một trận không?Kế Ngôn lắc đầu, thân ảnh biến mất khỏi chỗ cũ, như một vị Kiếm thần phiêu dật không dấu vết, tới lui như gió.Phát giác được Kế Ngôn rời đi, lúc này Khang Bằng Huyên mới thở phào nhẹ nhõm.Tên kinh khủng cuối cùng cũng rời đi, cái mạng nhỏ của mình được bảo vệ rồi.Lúc này Khang Bằng Huyên không còn kìm được nữa, đặt mông ngồi dưới đất, thở hồng hộc, trong lòng sợ hãi không thôi.Cái tên Giả Tôn kia rốt cuộc trêu chọc tồn tại kinh khủng kia ở đâu vậy?Hơi không cẩn thận, không chừng Giả gia cũng sẽ vì thế gặp phải đại họa.Khang Bằng Huyên nghỉ ngơi một lát thì hơi khôi phục lại, miễn cưỡng đứng dậy. Lúc hắn ta đứng dậy chuẩn bị rời đi thì sắc mặt hắn ta đột nhiên biến đổi.Một bóng người xuất hiện, sát ý tràn ngậpTừ sau khi Khang Bằng Huyên rời đi Giả Tôn đã đứng ngồi không yên.Mặc dù gã đi theo bên cạnh Lữ Thiếu Khanh nhưng tầm mắt của gã vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, tâm thần có chút không tập trung, không để ý mọi chuyện.Nếu không phải vì gã sợ Lữ Thiếu Khanh thì gã đã sớm ra ngoài chờ tin tức rồi.Khang trưởng lão có thể đánh lại tên nhãi chơi trò ẩn thân kia không?Sao gã cứ cảm thấy tên chơi ẩn thân mới đáng sợ hơn.Rốt cuộc bọn hắn là ai vậy?Khang trưởng lão có thể cứu mình ra không?Lữ Thiếu Khanh không hề có chút lo lắng đã ngồi xuống trong lương đình.Hắn bóc linh đậu ăn, thỉnh thoảng ném một hạt cho tiểu Hồng.Hai tỷ đệ Nhan Hồng Vũ và Nhan Hồng Tân ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng khó chịu.Đại ca, sư huynh của ngươi ra ngoài đánh nhau với người khác, ngươi không đi xem cũng được, ngươi ngồi đây cũng không có chút lo lắng gì sao?Nhan Hồng Vũ rất muốn chửi người.Đáng tiếc là, nàng ta không dám.Điều khiến Nhan Hồng Vũ càng không cam lòng là, lúc tên này ăn gì đều không hề mời bọn họ một tiếng, chẳng hề có chút lịch sự gì cả.Lữ Thiếu Khanh bóc lấy bóc để bỗng nhiên lắc đầu thở dài.“Ai!”Nhan Hồng Vũ nhìn thấy cơ hội, lập tức đáp lời: “Công tử, ngươi là đang lo lắng cho Cảnh công tử sao?”“Ngươi nói Cảnh công tử sẽ thắng chứ?”Câu sau mới là câu nàng ta muốn hỏi.Dù sao Khang Bằng Huyên cũng là Nguyên Anh kỳ cảnh giới tầng ba, trông có vẻ không dễ chọc.“Dừng!”Lại là câu cười nhạo quen thuộc, Nhan Hồng Vũ rất muốn đánh người.Lữ Thiếu Khanh ném một hạt linh đậu vào miệng, nhóp nhép hai cái mới nói: “Ta lo lắng cho huynh ấy làm gì? Cũng chết được đâu.”“Vậy, công tử, ngươi đang thở dài vì chuyện gì vậy?” Nhan Hồng Tân cũng hỏi.“Ta đang hối hận.” Lữ Thiếu Khanh đánh tiểu Hồng một cái, mắng một câu: “Vô dụng.”Xong rồi hắn mới ung dung nói: “Ta hối hận vì không dẫn theo sư muội ngốc của ta ra ngoài, giờ ăn linh đậu mà ta còn phải tự ra tay, tính sai rồi, haizz.”Sớm biết vậy đã dẫn cả nàng ta ra ngoài thì hay rồi, không nói những chuyện khác, bóc giúp linh đậu cũng được rồi.Sắc mặt Nhan Hồng Vũ đỏ lên, kìm nén đến mức khó chịu.Đại tiểu thư Nhan gia xinh đẹp động lòng người giờ sắc mặt chẳng khác gì gan heo.Sư huynh của ngươi đang ở bên ngoài chiến đấu với một đối thủ Nguyên Anh kỳ tầng ba, người ở đây nhàn nhã ăn hàng thì không nói, đã vậy còn ngồi oán trách nữa?Oán trách mình không dẫn theo sư muội đi theo để lột giúp linh đậu?Ngươi chắc chắn ngươi đang nói tới sư muội chứ không phải người hầu chứ?Làm sư muội của ngươi thật đáng thương.Trong lòng Nhan Hồng Vũ đang thầm mặc niệm giúp vị sư muội của Lữ Thiếu Khanh một phút.

Bạn cần đăng nhập để bình luận