Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 500 - Mạnh cô nương âm hiểm? (tt)



Chương 500: Mạnh cô nương âm hiểm? (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Ngươi…" Nhan Hồng Vũ bị Lữ Thiếu Khanh chọc giận đến cắn răng, nàng ta chỉ vào Mạnh Tiêu nơi xa: "Mạnh cô nương cũng nói như vậy, dựa theo cách nói của ngươi như vậy, nàng ta cũng không có đầu óc sao?"Không có đầu óc mà có thể trở thành Đại sư tỷ của Ngọc Đỉnh Phái?Không có đầu óc mà có thể áp chế các sư đệ sư muội bên dưới?Lữ Thiếu Khanh thở dài, thành khẩn nói với Nhan Hồng Vũ: "Ngươi nên ăn nhiều não heo một chút, bồi bổ cho đầu óc.""Ngươi…""Ngươi cái gì mà ngươi." Lữ Thiếu Khanh chỉ vào đám người dưới kia nói: "Ngươi có tin một khi bọn họ không đồng ý thì không thể rời khỏi nơi này hay không?"Lời của Lữ Thiếu Khanh làm ba người Nhan Hồng Vũ hoảng sợ, dùng ánh mắt khó có thể tin nhìn Lữ Thiếu Khanh."Không thể nào?""Không tin, các ngươi nhìn xuống đi."Lữ Thiếu Khanh cũng không giải thích, chỉ cười chuẩn bị xem kịch.Lần này đúng là Hồng Môn Yến, cuối cùng hắn cũng biết vì sao lại chọn nơi hoang sơ vắng lặng như thế này để tổ chức tụ hội rồi.Bên phía Mạnh Tiêu, có người ngoài mặt đồng ý đề nghị của nàng ta, nhưng trong lòng thì không biết đang nghĩ gì.Nhưng cũng có người không nói lời nào, thờ ơ lạnh nhạt.Cũng có người cười lạnh không thôi."Chẳng lẽ Ngọc Đỉnh Phái cho rằng mình là lão đại của Đông Châu hay sao?""Chẳng lẽ sau này tất cả chúng ta phải nghe theo mệnh lệnh của Ngọc Đỉnh Phái?"Rốt cục, có người lên tiếng với quan điểm khác.Mọi người nhìn qua, là vài thế lực phía bắc Đông Châu.Mấy công tử của vài thế lực tụ tập với nhau, cười lạnh không thôi.Mạnh Tiêu thấy có người không đồng ý, hừ một tiếng: "Như thế nào? Các ngươi cảm thấy như vậy không được sao?""Dám không đồng ý à, có tin ta ta sẽ cho các ngươi một trận hay không?"Lữ Thiếu Khanh đứng đằng xa vui vẻ vô cùng, nói với mấy người Nhan Hồng Vũ: "Nhìn đi, ta nói không sai chứ?""Mạnh cô nương lộ đuôi cáo của nàng ta ra rồi kìa.""Nàng ta muốn ép mọi người đồng ý với cách của nàng ta.""Mềm không được thì cứng.""Gian xảo, âm hiểm, đê tiện, vô sỉ."Sắc mặt Nhan Hồng Vũ cổ quái, ngươi đang dùng những từ này để hình dung chính mình sao?Nhan Hồng Vũ cảm thấy những rất hợp để hình dung Lữ Thiếu Khanh.Câu nói của Mạnh Tiêu làm mấy vị công tử của thế lực phía bắc Đông Châu kia không hài lòng: "Hừ, không cùng chí hướng thì khó lòng trò chuyện, cáo từ!"Mấy người cáo từ, nhanh chóng rời khỏi nơi này, không cho Mạnh Tiêu cơ hội phản ứng.Mạnh Tiêu thấy thế, quát to một tiếng: "Chớ đi "Ngay sau đó, dị biến nổi lên.Mấy vị công tử đang bay xuống núi bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, sau đó, mấy thi thể bị ném ngược từ dưới chân núi lên, đập xuống đất trước mặt mọi người.Mọi người kinh hãi.Vài tên công tử ca trẻ tuổi trợn tròn hai mắt, trên mặt mang theo hoảng sợ, chết không nhắm mắt.Mọi người bị dọa nhảy dựng, nghi ngờ không thôi.Thực lực mấy người chết đều là Kết Đan kỳ, không kém bao nhiêu so với người ở đây.Trên đỉnh núi sương trắng cuồn cuộn, giống như có yêu thú thần bí ẩn núp trong sương trắng, nhìn chằm chằm mọi người, đang lựa chọn người cắn.Trên đỉnh núi, gió lớn thổi tới, mọi người phát lạnh.Cũng chỉ có Lữ Thiếu Khanh mới biết, tất cả là do đại trận tứ phẩm hoàn toàn vận chuyển, nơi này đã thành lồng giam."Ha ha...."Có người cười to, tiếp theo có hai bóng dáng xuất hiện từ trong sương trắng.Hai nam nhân trung niên mang theo khí tức cường đại xuất hiện.Thấy được người tới, sắc mặt không ít người lại thay đổi vài phần, thấp giọng kinh hô."Nhị trưởng lão Ngọc Đỉnh Phái Hồng Mạch và gia chủ Đoan Mộc gia Đoan Mộc Thiện?""Bọn họ, bọn họ tới nơi này là muốn làm gì?""Mấy người kia là bị bọn họ giết sao?""Không xong, chúng ta gặp nguy hiểm, đây là một cái bẫy..."Trong lòng mọi người tràn ngập lo lắng, cảnh giác, sợ hãi đều có.Hồng Mạch, tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ tầng 5, Nhị trưởng lão Ngọc Đỉnh Phái, tính cách cường thế, thái độ với việc mở rộng ra bên ngoài là vô cùng kiên quyết, ông ta vẫn hy vọng Ngọc Đỉnh Phái chủ động ra trận, chiếm cứ càng nhiều địa bàn.Đoan Mộc Thiện, cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ tầng 1, mười mấy năm trước thăng chức Nguyên Anh, trở thành Nguyên Anh thứ hai của Đoan Mộc gia.Sau khi Đoan Mộc gia có hai Nguyên Anh, cũng khẩn cấp hy vọng mở rộng phạm vi thế lực của mình, vẫn luôn không ngừng ma sát với thế lực xung quanh, có tính xâm lược rất mạnh với bên ngoài.Một số thế lực liền kề với Đoan Mộc gia đều bị ép phải liên thủ chống lại Đoan Mộc gia đang càng ngày càng cường thịnh.Hai người Hồng Mạch và Đoan Mộc Thiện lơ lửng ở trên không, từ trên cao nhìn xuống mọi người nơi này, ánh mắt lành lạnh, giống như thợ săn nhìn một đám con mồi sa lưới."Sư phụ!""Phụ thân!"Lãnh Dược Xuyên và Đoan Mộc Hiến lướt qua mọi người, tiến lên vài bước, hành lễ với hai người."Không tệ!" Hồng Mạch gật đầu với đồ đệ của mình, khen ngợi một phen: "Làm rất khá."Giọng điệu giống như tiếng cú vọ, khàn khàn khó nghe, khiến da đầu người ta tê dại.Mạnh Tiêu nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt mang theo nghi hoặc: "Hồng trưởng lão, Đoan Mộc gia chủ, hai người tới nơi này làm gì? Không phải đã nói rồi sao? Nơi này là nơi tụ hội của những người trẻ tuổi như ta, hai người không thích hợp tới đây."Đoan Mộc Thiện cười ha hả, trong tiếng cười tràn ngập trào phúng, ông ta nói với Hồng Mạch: "Hồng huynh, ta không rõ vì sao các ngươi lại chọn ra một nha đầu như vậy làm đại đệ tử. Ngươi xem bộ dáng của nàng ta đi, nào có dáng vẻ của người làm sư tỷ? Đến bây giờ nàng ta vẫn chưa hiểu chuyện gì đã xảy ra kìa."Đoan Mộc Thiện nhìn Mạnh Tiêu, trên mặt mang theo vẻ châm chọc nhàn nhạt.Mạnh Tiêu nghe vậy, tức giận, vung nắm đấm về phía Đoan Mộc Thiện: "Đoan Mộc gia, ngươi đang nói cái gì? Có tin ta trừng trị nhi tử của ngươi hay không?"Kế Ngôn nhịn không được nhìn sư đệ mình, đánh không được lớn thì đi bắt nạt người nhỏ, có vài phần phong phạm sư đệ mình.Lữ Thiếu Khanh chú ý tới, căm tức quay đầu lại: "Ánh mắt của huynh là có ý gì?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận