Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 508 - Ta đến từ Trung Châu



Chương 508: Ta đến từ Trung ChâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh nhìn Mạnh Tiêu giấu món đồ đó sau lưng, bĩu môi chẳng khác nào trẻ con đang giận dỗi.Lữ Thiếu Khanh khẳng định, chỉ số thông minh của nha đầu này chắc chắn có vấn đề, là một gia hỏa còn ngốc hơn cả sư muội của mình.Vấn đề là, nha đầu này đã hơn hai mươi tuổi rồi, sao còn ngốc như thế?Tương lai Ngọc Đỉnh Phái thật là tối tăm.Lữ Thiếu Khanh bi ai cho tương lai Ngọc Đỉnh Phái một phen, sau đó sắc mặt khó chịu, hung ác nói với Mạnh Tiêu: "Đưa cho ta, đừng cho là ta không dám xử lý ngươi.""Ngươi từng thề đó, đừng có chơi quá trớn."Mạnh Tiêu hừ lạnh: "Ta nói sẽ đồng ý với ngươi một chuyện, nhưng không có đồng ý tặng thứ này cho ngươi."Mẹ kiếp.Lữ Thiếu Khanh phản ứng lại, xem ra mình đã sơ suất rồi.Mình chơi trò chơi văn tự suốt ngày, còn tưởng rằng người khác không biết.Sơ suất, sơ suất, đây đúng là một bài học mà.Sau này phải chú ý mới được.Lữ Thiếu Khanh tự kiểm điểm một phen."Ngươi muốn làm gì?"Mạnh Tiêu nhìn chằm chằm vào Lữ Thiếu Khanh, cầm thứ đó trong tay, nói với Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai, ta sẽ đưa nó cho ngươi.""Ta gọi là Ngao Lương, đến từ Ngao gia Trung Châu."Sắc mặt Lữ Thiếu Khanh không thay đổi, thuận miệng bịa chuyện: "Hi vọng ngươi giữ bí mật thân phận của ta, ta không mong có quá nhiều người biết.""Trung Châu sao?" Mạnh Tiêu cả kinh, trong lòng thầm tin tưởng.Chỉ có người của Trung Châu mới mạnh như vậy thôi."Nhưng mà, vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây?"Cổ tay Lữ Thiếu Khanh khẽ lắc, một tấm lệnh bài màu bạc xuất hiện, đúng là bằng chứng nhập học của Học viện Trung Châu."Ta và sư huynh của ta đi Tề Châu đưa đồ, ngươi đừng nói với ta, là ngươi không nhận được nhé?"Lữ Thiếu Khanh đang đánh cược, Tề Châu ở xa như vậy mà cũng có thể gặp được mấy kẻ đến từ Trung Châu kia, không tin Đông Châu tiếp giáp Trung Châu không có.Được rồi, Mạnh Tiêu hoàn toàn tin.Vừa vặn trong tay nàng ta cũng có một cái, nàng ta cũng khẽ lắc cổ tay, xuất hiện một bằng chứng giống như đúc: "Đến lúc đó ngươi cũng sẽ đi Học viện Trung Châu?""Đi chứ, vì sao lại không đi? Đưa đồ cho ta, sau này đến Học viện Trung Châu, ngươi chính là người của ta, ta sẽ che chở ngươi.""Thật, thật vậy chăng?" Hai mắt Mạnh Tiêu sáng lên chẳng khác nào đèn pha, để lộ ra một luồng quang mang kì lạ.Lữ Thiếu Khanh chú ý tới biểu cảm của Mạnh Tiêu, nói thầm trong lòng.Sao cô nàng này lại thế này?Còn không định đưa à?"Không đưa cho ta, đừng trách ta ra tay." Lữ Thiếu Khanh yên lặng chuẩn bị sẵn sàng, một khi Mạnh Tiêu vẫn không muốn, hắn sẽ ra tay xuất thủ trước.Vì thứ này, có giết người phóng hỏa hắn cũng chịu làm.Có điều, lần này Lữ Thiếu Khanh đã lo lắng quá độ, lần này Mạnh Tiêu ngoan ngoãn giao đồ cho hắn.Món đồ quen thuộc rơi vào tay, Lữ Thiếu Khanh thở phào nhẹ nhõm.Xem như hoàn thành nhiệm vụ.Kế tiếp, chỉ cần cùng sư huynh Kế Ngôn làm Ung Y xong đời là được.Nếu như đánh không lại, vậy thì mang theo sư huynh chạy trốn đi, đến lúc đó dù cho nơi này xảy ra vấn đề gì cũng không liên quan đến họ nữa.Lữ Thiếu Khanh triệt tiêu bình chướng, nói với Mạnh Tiêu: "Được rồi, các ngươi rời khỏi nơi này đi."Khoái Hằng nhìn sương trắng nồng đậm xung quanh, nhịn không được mở miệng: "Rời khỏi như thế nào? Nơi này là đại trận tứ phẩm."Đại trận tứ phẩm, hơn nữa còn là do Nguyên Anh bố trí, cho dù là Khoái Hằng cũng không phá giải được."An công tử am hiểu trận pháp, để cho An công tử thử xem như thế nào?""Đúng vậy, tạo nghệ trận pháp của Lục công tử cũng không sai, để cho hắn ta thử đi.""Tả cô nương cũng là đồ đệ của đại sư trận pháp, cùng liên thủ không nhất định có thể phá giải "Mọi người nhao nhao lên tiếng, trần thuật hiến kế.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, vươn người bay lên."Hắn muốn làm gì?"Khoái Hằng nhíu mày: "Hiện tại đại trận đã bị phong ấn, mở không được, hắn có ra ngoài được không?"Nhưng mà Khoái Hằng nhanh chóng há miệng trợn mắt, lại bị chấn kinh.Sương trắng nồng đậm như có linh trí, thi nhau nhảy sang hai bên nhường đường cho Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh dễ dàng rời khỏi nơi này.Thứ biến mất cùng hắn còn có thi thể của Lãnh Dược Xuyên.Sau khi Lữ Thiếu Khanh rời khỏi, sương trắng xung quanh cũng từ từ tan đi, cảm giác bọn họ cũng từ từ biến mất."Chuyện này…"Tất cả mọi người bị Lữ Thiếu Khanh làm chấn động.Đại trận tứ phẩm, phá giải trong im lặng, rốt cục đây là tạo nghệ trận pháp như thế nào?Khoái Hằng kinh ngạc xong, cũng liên tục cười khổ: "Thiên tài, đây mới là thiên tài, so với hắn, ta chỉ có thể nói là tài trí bình thường."Hắn ta nói với Giả Tôn: "Giả công tử, đến lúc đó sẽ có một tụ hội, không biết ngươi có bằng lòng tới tham gia hay không?"Khoái Hằng đã có lòng muốn kết thân, thông qua Giả Tôn để làm quen với Lữ Thiếu Khanh.Mà Giả Tôn đã ngây người ra.Ngày thường, thiên tài như Khoái Hằng không bao giờ lui tới với công tử thế gia như hắn ta.Hiện tại, Khoái Hằng lại chủ động mời hắn ta, hắn ta biết rõ nguyên nhân trong đó.Tên gia hỏa này, thật sự lợi hại như vậy sao?Giả Tôn ngơ ra nhìn theo hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất.Trên bầu trời, Kế Ngôn đã đánh nhau với Ung Y.Chiến đấu vô cùng kịch liệt, kiếm quang lóa mắt, ánh sáng pháp thuật bùng nổ.Mặt đất bị lan đến gần đã bị san thành bình địa, che kín vô số khe hở, gồ ghề lồi lõm.Giống như vừa xảy ra một trận mưa thiên thạch.Kế Ngôn bình thường người mặc áo trắng, khí chất phiêu dật hiện tại có vẻ khá là thê thảm.Đối thủ của hắn ta là Ung Y có tu vi Nguyên Anh tầng năm, hắn ta ứng phó hết sức cật lực.Mặc dù khí tức của hắn ta có phần suy yếu, nhưng chiến ý càng ngày càng tăng vọt, giống như mặt trời giờ ngọ, chói mắt, nóng cháy, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Dù cho đối thủ trước mắt mạnh mẽ hơn hắn ta, hắn ta cũng chỉ trở nên hưng phấn, càng ngày càng kích động, mà không bao giờ lùi bước và sợ hãi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận