Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 516 - Lần nào cũng gặp người cản đường



Chương 516: Lần nào cũng gặp người cản đườngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmỞ Tế thành và Trần thành thu hoạch được hơn ba tram Trữ Vật giới chỉ, tuy nhiên phần lớn là đồ của tu sĩ Tề Châu, chỉ có hai mươi vị Kết Đan kỳ.Tu sĩ bình thường không có nhiều đồ tốt, linh thạch cũng không nhiều.Còn về phần tu sĩ Phong Lôi giáo và Ngân Nguyệt tông thì cũng đỡ hơn một chút. Vì chinh chiến nhiều năm nên tu sĩ Đông Châu không có thói quen trữ linh thạch.Ngoài trữ một ít, phần lớn linh thạch khác đều dùng để tăng thực lực cảnh giới của bản thân.Sau khi kiểm kê xong một lượt thì Lữ Thiếu Khanh đã có được gầm một trăm vạn viên linh thạch. Bình quân một Trữ Vật giới chỉ còn có chưa tới ba ngàn viên linh thạch.Linh thạch không nhiều, nhưng bên trong cũng có không ít những thứ khác.Công pháp, đan dược, vật liệu, pháp khí các loại, những vật này cộng lại có giá trị lớn hơn, Lữ Thiếu Khanh tính sơ một chút thì được khoảng trăm vạn linh thạch.Gương mặt Lữ Thiếu Khanh hớn hở.Quả nhiên đi ăn cướp vẫn nhanh giàu hơn.Tuy nhiên cười thì cười, trong lòng Lữ Thiếu Khanh liền đau đớn.Cho dù là Từ Cát, Tất Kiển, Đạm Đài Trung hay Hồng Mạch, Đoạn Mộc Thiện, Trữ Vật giới chỉ của mấy Nguyên Anh kỳ này đều bị đánh nổ, ngay cả một cọng lông cũng không kiếm được.Tài sản của một Nguyên Anh kỳ không thể nào tệ được.Đáng tiếc, chiến đấu với Nguyên Anh kỳ mà không sử dụng toàn lực rất khó đánh bại được bọn hắn, nhưng dùng toàn bộ sức lực thì lại không dễ khống chế.Lữ Thiếu Khanh quá tức giận liền lao ra ngoài, mắng Kế Ngôn: “Lần sau động thủ thu liễm một chút cho ta.”Kế Ngôn hừ một tiếng: “Đệ có thể thu liễm sao?”Đối phó với kẻ địch dĩ nhiên phải dốc hết toàn lịch, không cho kẻ địch bất kỳ cơ hội nào.Lữ Thiếu Khanh chỉ cho quan đốt lửa không cho dân thắp đèn mà mặt không đổi sắc: “Thực lực của ta yếu, đối mặt với kẻ địch dĩ nhiên phải dốc hết toàn lực rồi.”Kế Ngôn cũng không quay đầu lại, đón gió thổi tới, như một công tử tiêu sái: “Trùng hợp quá, ta cũng thế.”Lữ Thiếu Khanh giận dữ: “Bớt giả vờ với ta đi, mọe, Từ Cát thì sao?”Từ Cát chỉ là một con gà, không dùng hết toàn lực cũng có thể đánh chết.Tên khốn kiếp huynh vừa tung ra một kiếm đã không còn chút cặn bã nào.“Thói quen thôi, trong lúc nhất thời không thay đổi được.” Kế Ngôn không chút khách khí hỏi ngược lại: “Ta nhớ tên Nguyên Anh kỳ Đoan Mộc kia cũng không mạnh, sao đệ không giữ lại?”“Ta giữ lại hắn làm gì?” Lữ Thiếu Khanh vẫn giữ quan điểm cũ, lý lẽ hùng hồn: “Ai bảo hắn yếu như vậy, ngay cả một chiêu của ta cũng không tiếp nổi. Không thể trách ta, chỉ có thể trách hắn quá yếu.”Trong lòng Lữ Thiếu Khanh cũng rất bất đắc dĩ. Thức thứ hai đã đỡ được rồi nhưng thức thứ ba thì không đỡ được.“Đúng là phế vật, chút thực lực ấy cũng dám học người ta bày mưu bày kế, tìm chết.”Sau khi Lữ Thiếu Khanh mắng Đoạn Mộc Thiện là phế vật vài câu thì tiếp tục đi tìm gốc rễ.“Lão già Hồng Mạch kia chắc chắn có rất nhiều đồ tốt, huynh bổ một kiếm ra lập tức mất hết, đúng là phung phí của trời, lãng phí đến mức đáng xấu hổ.”Lúc này, Vô Khâu kiếm ở trên đỉnh thuyền bỗng nhiên bay tới rơi vào trong tay Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh kinh ngạc, sau đó giận dữ: “Sao nào? Huynh chột dạ à? Muốn đánh nhau à?”Kế Ngôn đạt Vô Khâu kiếm lên đầu gối, ánh mắt hơi ảo diệu, hắn ta nói: “Đừng ồn ào, còn ồn ào thì đánh với ta một trận.”"Đến đây, huynh cho rằng ta sợ huynh à? Nếu không phải ta thấy huynh đang bị thương thì ta đã thu thập huynh từ sớm rồi.”Tuy nói là vậy nhưng Lữ Thiếu Khanh lại quay người rời đi, không quấy rầy Kế Ngôn nữa.Nhìn bộ dạng này của Kế Ngôn xem ra đã lĩnh ngộ được gì đó nữa rồi.Lữ Thiếu Khanh không quấy rầy nữa mà ngược lại hắn vung tay lên, bạch quang lấp lóe, một lớp bình chướng xuất hiện trên phi chu, ngăn cách âm thanh của ngoại giới tránh làm ảnh hưởng đến Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh trở lại trong khoang thuyền móc Thiên Cơ Bài ra thảnh thơi đọc.Bọn họ đã vượt qua Châu giới tiến vào Yến Châu, cách Hướng thành khoảng chừng hai tháng thời gian.Cũng giống như trước đây, Lữ Thiếu Khanh định dựa vào các tin tức trên Thiên Cơ Bài để xem thử gần đây bên Yến Châu có xảy ra chuyện gì lớn không.Hắn không muốn vẫn xảy ra những chuyện như ở Đông Châu, khó làm lắm.Đương nhiên, nếu vẫn phát hiện ra đồ của tiểu đệ Tử Quỷ thì chuyện nên làm vẫn phải làm.Tuy nhiên điều khiến Lữ Thiếu Khanh thở phào là, hắn không hề phát hiện Yến Châu có xảy ra chuyện gì lớn trên Thiên Cơ Bài.Ngay cả Điểm Tinh Phái mà hắn chú ý cũng không thấy có động tĩnh gì.Từ những tin tức và nội dung trên Thiên Cơ Bài thì Yến Châu hoàn toàn yên bình, người người an cư lạc nghiệp, vô cùng hạnh phúc.Rất tốt!Lữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng, trong lòng thầm nghĩ, tốt nhất là như vậy.Ta đến Hướng thành lấy thứ thuộc về ta, sau đó quay về Tề Châu.Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, đi khỏi Mục thành, còn vài ngày nữa là có thể đến Hướng thành rồi.Bọn họ lại bị cản đường.Một đám tu sĩ vô cùng cao ngạo cản phi chu của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày, trời ạ, sao lần nào xuất hành cũng bị người ta chặn đường vậy?Ở Tề Châu cũng thế, ở Đông Châu cũng vậy.Giờ tới Yến Châu cũng thế à?Có thiên lý nữa không vậy?Có ai đến quản mấy chuyện này không?Lữ Thiếu Khanh bước ra trong lòng bất mãn, bề ngoài vẫn ra vẻ khách khí: “Xin hỏi các vị, không biết phía trước xảy ra chuyện gì sao?”“Xảy ra chuyện gì à? Mắt ngươi mù sao?”Tu sĩ chặn đường rất không khách khí, chỉ vào Lữ Thiếu Khanh mắng to: “Ở ngoài trăm dặm đã có cảnh báo rồi, ngươi không nhìn thấy sao?”“Hay là ngươi giả vờ làm như không nhìn thấy để đến khiêu khích chúng ta?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận