Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 520 - Một tên mập



Chương 520: Một tên mậpNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh hết sức hài lòng với việc Kế Ngôn không định đi tìm người đánh nhau: “Như vậy mới đúng chứ, đừng khi dễ trẻ con.”“Xuống thuyền, hai người chúng ta lén lẻn qua.”Với thực lực của Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh muốn giấu diếm những tu sĩ này thực sự quá nhẹ nhàng đơn giản.Nhưng không đợi Lữ Thiếu Khanh bọn họ xuống thuyền, bỗng nhiên có một đạo lưu quang, nhanh như thiểm điện, không đợi Kế Ngôn cùng Lữ Thiếu Khanh kịp phản ứng.Đạo lưu quang kia đã rơi lên phi chu của bọn họ.Một bóng người xuất hiện khiến Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đều không kìm được giật nảy cả mình.Sau đó bọn họ đều vô cùng cảnh giác nhìn chằm chằm bóng người này.Hai người bọn họ đều là Nguyên Anh kỳ, người bình thường cho dù xuất hiện trong phạm vi phương viên của bọn họ thì trong nháy mắt cũng sẽ bị bọn họ phát giác được.Nhưng tốc độ của người trước mặt này quá nhanh, nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng.Không khác gì thuấn di lắm.Xuất hiện trước mặt Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh là một thanh niên mập mạp.Một gương mặt mập mạp, dưới cặp lông mày thô là một đôi mắt to tròn, vẻ mặt gian giảo.Lúc cười trên mặt còn có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, bờ môi dày cộng thêm một cặp tai to rất to.Hiện y đang thở hổn hển, sắc mặt hơi trắng bệch giống như ban nãy đã phải dùng sức lực cực lớn vậy.“Các ngươi là tu sĩ nhà nào vậy?”Tên mập rất cảnh giác với Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh, sau khi cảm thấy khí tức bọn họ không mạnh, lúc này sắc mặt y nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, quát: “Mau tranh thủ lái thuyền đưa ta rời khỏi nơi này.”Đồng thời y bộc phát ra khí tức của mình định dọa Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh.Hai người thử cảm nhận khí tức của tên mập, chỉ là cảnh giới Kết Đan kỳ.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh hai mặt nhìn nhau.Trên gương mặt lạnh lùng của Kế Ngôn có thêm vài phần nghi hoặc: “Chúng ta đang bị cướp hay đang bị bắt cóc?”Lữ Thiếu Khanh ha ha cười lạnh không thôi: “Bị ép buộc, chúng ta trở thành con tin rồi.”“Không sai.” Tên mập nghe vậy liền hét lớn một tiếng với hai người: “Mau tranh thủ lái thuyền, bằng không Bàn gia ta giết chết các ngươi.”Hai người không để ý đến sự uy hiếp của tên mập vì hiện tại hai người đang có một mối nghi hoặc.Tên mập trước mặt chỉ là Kết Đan kỳ nhưng tốc độ rất nhanh.Nói đùa, ở cùng cảnh giới, Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đều không có được tốc độ như vậy.Kế Ngôn rất hiếu kì, hắn ta lộ ra vài phần hứng thú, hỏi tên mập: “Tốc độ của ngươi sao lại nhanh đến vậy?”Tên mập hình như rất vội vả, thỉnh thoảng tầm mắt của y rơi về phía y chạy đến. Y thấy hai người trước mặt không có hành động gì thì liền tức muốn chết, mắng:“Khốn kiếp, có phải đầu óc các ngươi bị bệnh không? Có phải không hiểu lời ta nói không?”“Lái thuyền đi, móa nó, mau tranh thủ lái thuyền.”Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh đều có thể cảm nhận được khí tức từ phía xa truyền đến, hơn nữa thực lực của người đuổi theo đều không yếu, có vài đạo khí tức của tu sĩ Kết Đan kỳ. Nhưng chỗ này của bọn họ đã bị khóa chặt rồi.Muốn chạy cũng không chạy được.Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu: “Tên mập, ai bảo ngươi lên đây?”“Ngươi từng hỏi ý kiến chúng ta chưa?”Tên mập chết bầm, bên này chúng ta vừa mưới chuẩn bị làm việc khiêm tốn ngươi đã tới gây chuyện cho ta?“Tên đáng chết, Bàn gia không nổi giận, thật sự cho rằng Bàn gia dễ nói chuyện đúng không?”Tên mập sốt ruột, cũng nổi giận, bộc phát linh lực, lúc này y muốn động thủ với hai người.Nhưng Kế Ngôn vung ống tay áo lên, một cỗ linh lực đột kích, tên mập như bị điểm huyệt ngã thẳng tắp trên boong tàu.Cơ thể tên mập giống như một quả bóng ngã trên boong thuyền, còn nảy lên hai cái.Trên khuôn mặt tên mập đầy tia kinh hãi, cỗ sức mạnh này y không thể nào chống lại, trước cỗ sức mạnh này, y cảm nhận được cảm giác bất lực to lớn.Nguyên, Nguyên Anh kỳ?Trong đầu tên mập hiện ra mấy từ này, suýt chút nữa thì y tè cả ra quần.Tùy tiện lên thuyền mà có thể đụng phải Nguyên Anh kỳ sao?Từ lúc nào Nguyên Anh kỳ lại giẫm nát đường cái như vậy rồi?Tuy nhiên y nhìn dáng vẻ Kế Ngôn, đột nhiên cảm thấy Kế Ngôn không phải Nguyên Anh kỳ mới thật sự không có thiên lý.Khí chất như vậy, bề ngoài như vậy, không phải Nguyên Anh kỳ quả thực là phung phí của trời.Tên mập hoảng sợ, lắp bắp: “Tiền, tiền bối, có chuyện gì từ từ nói.”Y muốn khóc rồi, mình lại dám ra tay với một vị Nguyên Anh kỳ.Mình chán sống rồi à?Kế Ngôn vẫn cảm thấy hứng thú với tốc độ của tên mập: “Nói thử xem, vì sao tốc độ của ngươi lại nhanh vậy?”Kế Ngôn không giống như dáng vẻ của Lữ Thiếu Khanh sắc mặt bất thiện, tràn ngập oán khí. Nét mặt của hắn ta bình tĩnh nhưng lại khiến cho tên mập có áp lực rất lớn.Tên mập không dám giấu diếm, lập tức khai ngay: “Ta, công pháp ta tu luyện có liên quan đến tốc độ lại dùng thêm một tấm Linh phù gia tốc tứ phẩn cho nên mới nhanh như vậy.”“Ta, giờ trong tay ta không có Linh phù, linh lực cũng không đủ cho nên mới muốn mượn tạm thuyền của tiền bối.”Hiểu rõ rồi, Kế Ngôn cũng lập tức mất đi hứng thú.Hắn ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Đến đệ đấy.”Trong lòng tên mập thầm chửi thề, ngươi nói cứ như đang đi thanh lâu chọn cô nương, từng người luân phiên chơi đấy à?Gương mặt Lữ Thiếu Khanh nặng nề như bị người ta cướp mất trăm viên linh thạch, đi đến trước mặt tên mập, đứng từ trên cao nhìn xuống. Gương mặt hắn ngập tràn sát khí khiến tên mập càng thêm sợ hãi.Trong lòng y có một dự cảm là tên mặc lam sam này còn đáng sợ hơn tên mặc áo trắng.“Tên mập chết bầm, tại sao muốn hại chúng ta?”“Hại, hại các ngươi?” Đôi mắt tên mập chớp chớp, trong đôi mắt to tròn lộ ra vẻ khó hiểu. Nhưng âm thanh truy binh từ phía sau truyền đến đã khiến tên mập hiểu ra ý Lữ Thiếu Khanh.“Ta, ta không có.”“Không có?”Lữ Thiếu Khanh muốn làm thịt tên mập, đem cái thân thịt mỡ này của y đi bán theo cân.Đại sư huynh của ta vất vả lắm mới không nảy ý định đánh nhau, ngươi đã xuất hiện lại còn mang người đến.Gian tế à?Kẻ địch à?

Bạn cần đăng nhập để bình luận