Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 522 - Mười vạn linh thạch, tha cho ngươi một mạng (tt)



Chương 522: Mười vạn linh thạch, tha cho ngươi một mạng (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmGiọng Lữ Thiếu Khanh như hàn băng cửu thiên khiến trái tim Quản Đại Ngưu lạnh đến mức run lên bịch bịch.Quản Đại Ngưu ngoan ngoãn giao linh thạch và vật liệu ra. Lữ Thiếu Khanh phất tay giải trừ cấm chế cho y.“Nể tình ngươi thức thời nên ta không so đo với ngươi, giữa hai chúng ta không ai nợ ai, haizz.”Lữ Thiếu Khanh cũng khá giữ chữ tín, lấy tiền hành sự.Tuy nhiên trong lòng hắn cũng khó tránh khỏi phiền muộn, không kìm được thở dài.Con ngươi Quản Đại Ngưu xoay chuyển, y tinh ranh nên biết đây là cơ hội tốt để lôi kéo quan hệ với hai người trước mặt.Y ra vẻ quan tâm hỏi: “Công tử, có phải ngươi có chuyện gì phiền lòng không? Chi bằng hãy nói ra, có lẽ ta có cách có thể giúp ngươi giải quyết.”Y lặng lẽ thay đổi cách xưng hô với ý đồ rút ngắn quan hệ giữa hai người.Không sai, ngươi thật sự có thể giúp ta giải quyết, Lữ Thiếu Khanh gật đầu, mỉm cười: “Ta đang hối hận, ban nãy nói nhảm với ngươi nhiều quá, không lập tức giết chết ngươi, cướp Trữ Vật giới chỉ của ngươi. Chắc chắn bên trong có không ít đồ tốt. Sao, muốn giúp ta giải quyết sao?”Quản Đại Ngưu thấy ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm Trữ Vật giới chỉ của mình thì huyết dịch của y lại một lần nữa cứng đờ. Đồng thời, y muốn tự tát mình hai cái. Miệng mình lắm mồm vậy làm gì chứ?“Công, công tử, ngươi, ngươi nói đùa.” Quản Đại Ngưu miễn cưỡng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Ta, ta đã không còn gì nữa rồi."Đồng thời y không kìm được lặng lẽ lui lại, Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng: “Cút xuống đi, nể tình ngươi biết điều ta sẽ không giết ngươi.”Chỗ tốt đã có được rồi thì không cần thiết đuổi tận giết tuyệt.Quan trọng nhất là ban nãy tuy Quản Đại Ngưu muốn động thủ với bọn họ nhưng không có sát ý, đây cũng là nguyên nhân Lữ Thiếu Khanh không lập tức giết y.Nếu hắn phát hiện được một tia sát ý trên người Quản Đại Ngưu, hắn sẽ không nói hai lời, giết người cướp của rồi.Giờ có được chỗ tốt, tâm trạng vui vẻ hơn nhiều nên hắn không định so đo với y.Tuy nhiên Quản Đại Ngưu lại không muốn cứ thế rời đi.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh mang đến cho y cảm giác rất nguy hiểm, nhưng đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm một thuở.Nguy hiểm luôn đi đôi với lợi ích.Giác quan thứ sáu của nghề nghiệp mình khiến Quản Đại Ngưu biết, đi theo hai người trước mặt chắc chắn sẽ có những thu hoạch không tưởng tượng nổi.Còn nữa, hiện tại nơi này đã bị người của Thiên Cung môn phong tỏa, dựa vào thực lực của y thì khó mà trốn được.Chỉ đi theo hai vị đại năng này mới có cơ hội chạy khỏi nơi đây.Kết quả là, Quản Đại Ngưu thử thăm dò: “Hai vị công tử, hai vị có muốn biết Thiên Cung môn đang làm gì ở đây không?”"Không muốn biết."Câu trả lời dứt khoát lưu loát khiến Quản Đại Ngưu không còn từ nào để nói, một bụng lời muốn nói giống như bị người đè xuống nước, chết đuối sạch."Nhanh lên, lập tức xuống thuyền cho ta."Lữ Thiếu Khanh vẫn không chút khách khí đuổi người, cái tên mập này nhìn không vừa mắt chút nào, vừa nhìn liền biết là một tên chuyên gây chuyện.Trong lòng Quản Đại Ngưu đã hạ quyết tâm phải đi theo hai vị này, hắn ta không muốn xuống thuyền vào lúc này.Hắn ta dứt khoát đổi một góc độ khác để dụ dỗ Lữ Thiếu Khanh.“Công tử, ta thấy những bí cảnh này xuất hiện rất kỳ quái, Thiên Cung Môn gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn là có bảo vật tuyệt thế.""Ta đã thử tìm hiểu, người tới nơi này chính là Đại sư huynh của Thiên Cung Môn và những thế lực có quan hệ thân thiết khác, tất cả đều là thế hệ trẻ tuổi, không có thế hệ trước xuất hiện.""Mạnh nhất là Đại sư huynh Thiên Cung Môn Triều Khải, thực lực cũng chỉ là cảnh giới Kết Đan hậu kỳ tầng chín, so với công tử thì kém quá xa. Công tử, hay là chúng ta làm chim sẻ (1) đợi ở chỗ này thì sao?"(1) Xuất phát từ câu "bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau".Nếu lòng hiếu kỳ không đả động được Lữ Thiếu Khanh, vậy thì hãy dùng góc độ lợi ích và chỗ tốt để thuyết phục Lữ Thiếu Khanh đi.Lấy kinh nghiệm nghề nghiệp của hắn ta mà xem, chuyện lần này tuyệt đối là chuyện lớn, chắc chắn có thể lên trang đầu Yên Châu.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nghe xong, ánh mắt không nhúc nhích nhìn chằm chằm Quản Đại Ngưu, trong lòng bắt đầu hoài nghi. Tên mập chết tiệt này muốn làm gì vậy?Lá gan này, da mặt này, vừa nhìn liền biết không giống người bình thường.Quản Đại Ngưu bị Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, trong lòng buồn bực, trên mặt mập vội vàng nặn ra nụ cười thật thà."Công tử, ngươi, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?"Nụ cười làm cho người ta thấy hảo cảm, dễ dàng buông xuống cảnh giác, nhưng Lữ Thiếu Khanh là ai chứ?Quản Đại Ngưu tươi cười như vậy, ngược lại làm cho hắn càng thêm hoài nghi thân phận Quản Đại Ngưu."Thiên Cung Môn giết cả nhà ngươi sao?"Trên mặt Quản Đại Ngưu cười hì hì, nhưng trong lòng lại hung hăng mắng to lên, phi, Thiên Cung Môn giết cả nhà ngươi mới đúng."Công tử nói đùa rồi."Lữ Thiếu Khanh lại hỏi tiếp: "Đại sư huynh Thiên Cung Môn hay là những người khác cướp vợ của ngươi, đội nón cho ngươi sao?"Biểu cảm của Quản Đại Ngưu cứng ngắc vài phần, hỗn đản, ngươi mới bị người ta đội nón xanh."Công tử, ta không có đạo lữ, không có chuyện này."Lữ Thiếu Khanh càng thêm kỳ quái: "Nếu không phải kẻ thù của ngươi, cũng không có cướp vợ ngươi, thế tại sao ngươi lại xấu xa muốn trốn ở sau lưng của người ta như vậy? Người của Thiên Cung Môn tới nơi này làm chút chuyện, cản trở đến ngươi sao? Hay là phần mộ tổ tiên nhà ngươi chôn ở chỗ này bị bọn họ đào lên?"Quản Đại Ngưu không nghĩ tới Lữ Thiếu Khanh không dễ lừa gạt chút nào.Hắn ta cố gắng tùy tiện tìm một cái cớ để lừa gạt Lữ Thiếu Khanh, cố ý thở phì phò nói: "Ta không thích nhìn bọn họ làm việc bá đạo như thế, vì bản thân mà phong kín con đường này, làm cho người ta không thể không đi đường vòng. Hơn nữa bọn họ còn dám đuổi giết ta, chỉ với điều này, ta nhất định phải báo thù.""Ha ha..."Quản Đại Ngưu nói xong, cái nhận được chỉ là nụ cười khinh thường của Lữ Thiếu Khanh: "Ngươi xem bộ dáng ta giống người không có đầu óc sao?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận