Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 527 - Pho tượng thần bí (tt)



Chương 527: Pho tượng thần bí (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmPho tượng cao tới hơn mười trượng, toàn thân hiện lên màu đỏ sậm, bình tĩnh đứng sừng sững trên mặt đất, trên thân mặc một bộ hắc giáp, tản mát ra khí phách vô tận.Mũ giáp che mặt lại, không thể thấy rõ hình dáng nó, con mắt giấu bên trong mũ giáp cũng nhắm chặt.Bức tượng làm cho người ta có cảm giác giống như một người đang sống, chỉ là đang ngủ say.Tất cả đệ tử Thiên Cung Môn nghi ngờ không thôi, suy nghĩ trong lòng bọn họ hầu như đều giống nhau.Bận chết bận sống, làm ra nhiều chuyện, chịu thương vong nặng nề như vậy, nhưng sau khi trả cái giá thật lớn, kết quả cuối cùng chính là một pho tượng như vậy sao?Pho tượng cao lớn, giống như một vị tướng quân bách chiến đang kiểm duyệt binh lính, chuẩn bị dẫn binh xuất chinh.Nhưng mà cho dù là Triều Khải hay là Phong Quan Ngọc hoặc là đệ tử khác, linh thức của bọn họ thăm dò khắp nơi trên pho tượng cũng không tìm được có điểm gì đặc biệt, tựa như thật sự chỉ là một pho tượng bình thường.Pho tượng không có bất kỳ động tĩnh nào, giống như chỉ là một pho tượng không có cái gì đặc biệt mà thôi.Nhưng mà pho tượng có thể xuất hiện ở chỗ này, dù thế nào cũng không thể dùng hai chữ bình thường để hình dung.Cuối cùng có đệ tử cả gan tiến lên, lấy tay đụng vào pho tượng, vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.Cuối cùng, họ còn dùng đủ loại pháp khí, vũ khí, pháp thuật hỏa thiêu, nước xối, đóng băng, gió thổi, để phát động tấn công đối với pho tượng nhưng pho tượng vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, mà họ cũng không lưu lại một chút dấu vết nào phía trên.Triều Khải và Phong Quan Ngọc tiến lên, vòng quanh pho tượng vài vòng.Lấy tay chạm vào, pho tượng truyền đến một cảm giác lạnh như băng, giống như hàn ngọc vạn năm.Ánh mắt Phong Quan Ngọc sáng ngời, hắn ta nói với Triều Khải: "Đại sư huynh, không chừng vật liệu của pho tượng này phải là tứ phẩm trở lên."Triều Khải hít thở một chút, sau đó trở nên dồn dập.Pho tượng cao tới hơn mười trượng, trọng lượng càng khó có thể phỏng đoán, không dám nói là tứ phẩm trở lên, nhưng chỉ cần có vật liệu tứ phẩm, cũng đủ để cho thượng tầng Thiên Cung Môn vui mừng muốn ngất đi.Vật liệu tứ phẩm, tương ứng với cảnh giới Nguyên Anh.Có thể tưởng tượng đây là một khoản tài phú lớn cỡ nào.Kích động qua đi, Triều Khải lại gặp khó khăn.Bức tượng lớn như vậy, nặng như vậy, làm sao dời về đây? Nhẫn trữ vật cũng đã thử qua, không thể thu vào.Chẳng lẽ muốn mọi người khiêng về?Hơn nữa, Triều Khải càng lo lắng đến một vấn đề: "Pho tượng có lai lịch không rõ, chỉ sợ có tai họa lớn."Phong Quan Ngọc ha hả cười, vẫn không có sự lo lắng kia: "Đại sư huynh, huynh quá lo lắng rồi, pho tượng đáng giá này vừa nhìn liền biết trải qua không gian loạn lưu cuối cùng rơi vào bí cảnh này."Triều Khải vẫn có lo lắng, mà Phong Quan Ngọc đã tiến lên đụng vào pho tượng, đồng thời rót một đợt linh lực vào pho tượng.Cuối cùng bức tượng đã có phản ứng.Nó giống như bị người đánh thức, ánh mắt lộ ra hào quang chói mắt, y như lợi kiếm đâm thủng hư không, tiếp theo pho tượng bắt đầu chấn động, trên người lóe ra hào quang màu đỏ sậm.Ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, đồng thời linh lực trong bí cảnh cũng bắt đầu hội tụ về phía bí, tất cả đều bị pho tượng hấp thu.Cuối cùng bí cảnh cũng chấn động theo, mặt đất rung động, vô số đệ tử Thiên Cung Môn bất ngờ không kịp đề phòng bị chấn động làm ngã trên mặt đất, trong ánh mắt kinh nghi của tất cả đệ tử Thiên Cung Môn, pho tượng giống như sống lại, nó phóng lên trời biến mất không thấy đâu.Cùng lúc đó mặt đất đột nhiên nứt ra, hào quang vạn trượng lóe lên từ dưới đất, có thứ gì từ đó xuất hiện...Bên ngoài, Quản Đại Ngưu vừa nói nơi này không có nguy hiểm xong, mặt đất liền chấn động.Ngọn núi dưới chân bọn họ giống như xảy ra động đất, núi lay động, đất đá cuồn cuộn rơi xuống, mang theo tiếng ầm ầm, giống như thiên quân vạn mã đang phi nước đại.Quản Đại Ngưu giật mình, nhưng không chờ hắn ta hiểu được là xảy ra chuyện gì, chấn động càng thêm kịch liệt, ngọn núi nứt ra, khe nứt thật lớn giống như cái miệng to nuốt chửng hết thảy, vô số cây cối, đá lớn đều bị khe nứt nuốt vào.Kế Ngôn và Lữ Thiếu Khanh bay lên trời cao nhìn xuống mặt đất, cho dù là bọn họ cũng nhịn không được mà giật mình.Lọt vào trong tầm mắt chính là một mảnh hỗn độn, mặt đất chấn động, tiếng ầm ầm vang lên không dứt bên tai, vô số khe nứt xuất hiện, giống như có vô số con Địa Long xoay người, đang cố gắng phá hư hết thảy.Mặt đất xoay chuyển, sụp đổ rạn nứt, có nơi còn có dung nham chảy ra ào ào, khói đặc nổi lên bốn phía, lửa lớn hừng hực bùng lên.Cũng có nơi đột nhiên sụp đổ, nước ngầm trào ra tạo thành một vùng biển mênh mông.Thần thức Lữ Thiếu Khanh đảo qua, sắc mặt càng thêm khó coi, hắn nói với Kế Ngôn: "Đại ca, ta gọi huynh là đại ca đấy, trong phạm vi vạn dặm đều đang xảy ra động đất, có thể tưởng tượng được lần này chắc chắn không phải chuyện vui gì, mau đi thôi."Kế Ngôn hỏi ngược lại hắn một câu: "Chẳng lẽ đệ không tò mò sao?"Lữ Thiếu Khanh tức giận mắng: "Ta tò mò cái rắm, ta sợ lát nữa sẽ có một kẻ địch Hóa Thần nhảy ra."Nếu kẻ địch dưới cảnh giới Nguyên Anh, hắn không sợ, chỉ sợ có Hóa Thần xuất hiện.Hiện tại hắn không có bất kỳ thủ đoạn nào có thể chống lại Hóa Thần.Cho dù trong tay có tượng gỗ Kha Hồng đưa, Lữ Thiếu Khanh cũng không yên.Tượng gỗ là chết, Hóa Thần là sống, không thể so sánh được.Lữ Thiếu Khanh ước gì mình cách nơi này càng xa càng tốt, chuyện ở đây là do Thiên Cung Môn làm ra, cho dù trời sập cũng không liên quan đến bọn họ, cái vũng nước đục này có thể không lội thì không nên lội.Nhưng Kế Ngôn hiện tại đã bị con lừa bướng bỉnh nhập thể, Lữ Thiếu Khanh hoàn toàn khuyên không nổi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận