Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 540 - Biện pháp phá trận



Chương 540: Biện pháp phá trậnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMột câu hẹp hòi khiến Úc Linh cũng không nhịn được nữa.“Phụt!”Một ngụm máu tươi phun ra ngoài, hận ý trùng thiên.Quản Đại Ngưu nhìn thấy cảnh này trong lòng không kìm được thở dài, kẻ đáng sợ nhất quả nhiên không phải tên khốn kiếp này thì không ai còn có thể hơn.Một kiếm kinh khủng của Kế Ngôn mới khiến Úc Linh thổ huyết.Còn Lữ Thiếu Khanh thì sao, chỉ buông vài câu đã khiến Úc Linh tức giận đến mức thổ huyết.Ở một mức độ nào đó mà nói, Lữ Thiếu Khanh còn đáng sợ hơn cả Kế Ngôn.Tinh thần đả kích quá lợi hại.“Ngươi, ngươi đáng chết!”Sau khi Úc Linh phun một ngụm máu chẳng những không cảm thấy dễ chịu mà còn cảm thấy ngực nặng nề hơn, sát ý trong lòng càng sâu.Nàng ta hận không thể dùng ánh mắt chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Chẳng trách ma tộc các ngươi lại bị đánh thảm như vậy, nhỏ mọn như vậy sao có thể tiến xa được chứ? Hẹp hòi, mang ý nghĩa tầm nhìn hạn hẹp, tầm nhìn hạn hẹp có nghĩa ánh mắt thiển cận, đáng đời các ngươi bị đánh khóc.”Răng Úc Linh sắp bị nghiến nát: “Ngươi, ngươi chờ, ta, ta nhất định sẽ giết ngươi.”“Giết ta?” Lữ Thiếu Khanh cười ngạo nghễ, tràn đầy tự tin: “Ngươi ra đây, ta cho ngươi cơ hội. Thậm chí còn có thể nhường ngươi ba chiêu.”Úc Linh mặc dù rất muốn lao ra giết chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng bất đắc dĩ là, thực lực của nàng ta không bằng Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh rất đáng ghét nhưng hắn cũng có vốn liếng để phách lối.Nàng ta cắn răng, con mắt màu tím như bốc cháy lên: “Ngươi tiến lên đi, không dám thì đừng đứng ở nơi đó phát ngôn bừa bãi.”Từ lúc vừa bắt đầu Lữ Thiếu Khanh đã vô cùng kiêng kị pho tượng, Úc Linh kết luận Lữ Thiếu Khanh không dám vào.Nhưng mà, Úc Linh lần này nghĩ sai rồi.Chỉ thấy Lữ Thiếu Khanh bước ra một cước bước vào trong đại trận.Quang mang đại trận sáng lên, nhưng pho tượng không có bất kỳ phản ứng gì.Lữ Thiếu Khanh cẩn thận từng li từng tí, vạn phần cảnh giác, ánh mắt nhìn chòng chọc vào pho tượng.Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, hắn không nói hai lời lập tức chạy đi.Một kiếm của Kế Ngôn khiến pho tượng xuất hiện vết nứt nên hắn mới có dũng khí tiến đến, bằng không đánh chết hắn, hắn cũng sẽ không tiến tới.Lữ Thiếu Khanh không thấy pho tượng có bất kỳ động tĩnh gì thì mới yên lòng, đắc ý nói với Úc Linh: “Cô nàng, ta tiến vào rồi, thế nào? Ngoan ngoãn qua đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”Sắc mặt Úc Linh khó coi, không ngờ Lữ Thiếu Khanh có thể tiến vào thật, hơn nữa pho tượng cũng không có bất kỳ phản ứng gì.Nhưng, nàng ta không hoảng hốt, có pho tượng làm chỗ dựa, nàng ta không tin Lữ Thiếu Khanh có thể làm được gì.“Ngươi tiến vào thì đã sao chứ?” Úc Linh mang theo khiêu khích: “Ngươi dám ra tay sao? Ngươi có thể phá hư đại trận không?”Đối mặt với khiêu khích của Úc Linh, Lữ Thiếu Khanh cười hắc hắc, giậm chân một cái, lấy Lữ Thiếu Khanh làm trung tâm, linh lực bộc phát.Đại trận vốn quang mang vận chuyển lấp lóe đột nhiên dừng lại, trận văn dưới chân Lữ Thiếu Khanh đều biến mất, như là bị người ta xóa đi.Úc Linh hoảng sợ, đại trận phương viên vài dặm, dưới một cước này của Lữ Thiếu Khanh đã xóa đi một phần năm trận văn.Trong nháy mắt đại trận cũng mất đi tác dụng.Nhưng mà pho tượng cũng có phản ứng theo, hào quang màu đỏ sậm giống như biển gầm gào thét đến, lại như vô số bò sát mãnh liệt lao tới.Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, trong nháy mắt từ trong đại trận đi ra ngoài.Hào quang màu đỏ sậm hiện lên, trận văn khôi phục.Úc Linh không kìm được thở phào nhẹ nhõm.Lữ Thiếu Khanh thì không hề nhìn trận văn lấy một cái, hắn nhìn chòng chọc pho tượng, một đôi mắt như Hỏa Nhãn Kim Tinh, bất kỳ biến hóa nhỏ bé nào của pho tượng cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn.Đợi khi hào quang màu đỏ sậm biến mất, trên mặt Lữ Thiếu Khanh nở nụ cười.Hắn đoán không sai, năng lượng của pho tượng có hạn, nhưng mà, cỗ năng lượng này quá lớn.Lữ Thiếu Khanh mắng một câu: “Móa nó!”Kế Ngôn hỏi: “Thế nào?”Lữ Thiếu Khanh có chút bất đắc dĩ: “Cho ta thời gian, ta có thể đá nát nó. Nhưng cần thời gian quá dài, không tốn một năm đến nửa năm thì căn bản không làm được.”“Một kiếm kia của huynh cũng phải bổ tiếp trăm cái mới làm nó vỡ được, sao, cho huynh một trăm cơ hội lĩnh ngộ, thế nào? Xuất thủ đi.”“Đệ ngớ ngẩn sao?” Kế Ngôn tức giận, hai tay khoanh lại, ý nói hắn ta không có ý định xuất thủ: “Đệ cho rằng đang ăn cơm uống nước sao?”Một kiếm kia đủ để tiêu hao tinh lực to lớn của hắn ta, với cảnh giới của hắn ta bây giờ trong một thời gian ngắn không thể bổ ra kiếm thứ hai.Lữ Thiếu Khanh vô cùng thất vọng, thuần thục khinh bỉ, giễu cợt: “Huynh không được à, mấy ngày nay huynh hư hỏng lắm...”“Keng!”Vô Khâu kiếm tản ra quang mang.Lữ Thiếu Khanh mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác, chỉ vào Úc Linh: “Xem ra chỉ có thể kéo đầu cô nàng kia ra, vì dân trừ hại.”Pho tượng quá kiên cố, là đồ vật do người vượt qua cả Hóa Thần chế tác, có thể còn so với pháp khí lục phẩm, thậm chí là mạnh hơn.Với thực lực bây giờ của hắn không thể nào phá hỏng trong thời gian ngắn.Nhưng mà, hắn không có thời gian để ở đây lâu như vậy.“Đệ có cách nào không?”“Có.” Lữ Thiếu Khanh hừ hừ nói ra suy đoán của hắn: “Chỉ cần không phá hư đại trận, pho tượng sẽ không có phản ứng.”Tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh phách lối hét lên với Úc Linh: “Cô nàng, ngươi chờ đấy, giờ ta sẽ vào bắt ngươi, đừng khóc đấy.”Ngay vào lúc Lữ Thiếu Khanh định hành động, quang mang đại trận bỗng nhiên đại thịnh, một lần nữa chuyển động.Bạch quang dần dần tiêu tán, ba bóng dáng xuất hiện bên trong đại trận.

Bạn cần đăng nhập để bình luận