Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 546 - Một quyền đánh nát



Chương 546: Một quyền đánh nátNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNguyễn Thuấn cực hận, nhưng lúc này hắn ta không tập trung được tinh thần nữa, không thể phát huy tất cả thực lực.Đối mặt với Lữ Thiếu Khanh đang đánh úp lại, hắn ta chỉ còn cách vội vàng ngăn cản."Thình thịch!"Mặc dù cách thật xa, mặc dù là bị ngọn núi ngăn cản, nhưng Úc Linh và Cừu Lang vẫn có thể nghe thấy một tiếng vang thật lớn.Giống như có một cây búa khổng lồ vừa đập thẳng từ trên trời xuống đất, một cổ sóng xung kích cường đại, vô hình khuếch tán tới từ đàng xa, nhấc lên vô số bụi đất, giống như một trận bão cát.Một tên Nguyên Anh tức khắc xuất hiện trong cơ thể Nguyễn Thuấn, trên mặt Nguyên Anh nhỏ xíu của Nguyễn Thuấn tràn ngập vẻ kinh hãi.Trong tầm mắt của hắn ta, cơ thể của mình nổ tung thành từng mảnh, sau cùng hóa thành vô số mảnh nhỏ, huyết nhục, xương cốt hóa thành bụi.Nhục thể mà hắn vẫn lấy làm tự hào bị Lữ Thiếu Khanh dùng một quyền đánh nát, dù cho có là Tiên Đế giáng thể cũng không thể phục hồi như cũ được.Nguyễn Thuấn không thể tin nổi, nhưng hiện giờ hắn ta không thể không tin, hắn ta đã đá phải ván sắt, chuyện duy nhất hắn ta có thể làm bây giờ là chạy trốn, chạy càng xa càng tốt.Hắn ta oán hận nhìn Lữ Thiếu Khanh một cái, Nguyên Anh tức khắc biến mất.Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, nghịch tử Nguyên Anh xuất hiện, cũng biến mất tại chỗ.Đối với Nguyên Anh mà nói, khoảng cách ngàn dặm chỉ là một lần thuấn di mà thôi.Nguyễn Thuấn không dám dừng lại, thuấn di một lần vạn dặm, hiện tại hắn ta chỉ biết cố gắng làm mình cách ngày xa tên kia càng tốt.Khi hắn ta chuẩn bị thuấn di lần thứ hai, hắn ta cảm thấy bầu trời bỗng nhiên tối sầm xuống.Không gian xung quanh bị phong tỏa, hắn ta thuấn di thất bại."Chạy nhanh như vậy làm gì?"Giọng nói của Lữ Thiếu Khanh vang lên sau lưng hắn ta.Nguyễn Thuấn thiếu chút nữa tè ra quần, Nguyên Anh của hắn ta có thể nhanh như vậy, đối phương dùng thân thể thuấn di mà cũng có tốc độ này sao?Lúc hắn ta quay đầu nhìn thấy Nguyên Anh màu đen kia, hắn ta hoảng sợ tột cùng.Nguyên Anh của Lữ Thiếu Khanh thậm chí có thể ngửi được hương vị của sự sợ hãi đang lan tỏa trong không khí."Đọa, đọa, sa đọa…"Nguyên Anh Nguyễn Thuấn run run, cả người run rẩy không ngừng, như là thấy được thứ gì khủng khiếp lắm.Đồng thời hắn ta cũng từ bỏ chống cự, hình như là vì quá sợ hãi, mà quên chống cự.Tuy Lữ Thiếu Khanh thấy lạ, nhưng không nghĩ nhiều, bắt lấy Nguyên Anh Nguyễn Thuấn, xóa đi ý thức, tức tốc cắn nuốt.Hắn chậc lưỡi, có vài phần thất vọng: "Không có gì khác nhau a, hương vị giống nhau như đúc mà."Sau khi Nguyên Anh trở lại cơ thể, Lữ Thiếu Khanh đứng lên, khó chịu nói: "Sa đọa? Chết đã đến nơi còn mắng người, khốn nạn thật!"Sau đó, hắn lắc đầu, nhìn về phía đại trận.Lữ Thiếu Khanh cúi đầu nhìn thân thể của mình, nói thầm: “Phải tạo ra chút thương tích mới được.”Hắn cải trang một một lượt, khí tức trở nên suy yếu, thoi thópSau đó hắn đi tìm Quản Đại Ngưu, truyền âm bảo Quản Đại Ngưu tới.Lần này Quản Đại Ngưu lại lẫn đi rất xa, vừa sợ chết nhưng vừa muốn xem tiếp, tiếp tục đào bới tin tức.Nếu y không phải Thiên Cơ Giả e là y đã bỏ chạy sớm rồi.Nhưng y là Thiên Cơ Giả, chuyện lớn ở đây y không muốn bỏ lỡ.Y vừa trốn tránh vừa đè ép khí tức của mình đến mức thấp nhất, vốn y cứ tưởng mình sẽ không bị người khác phát hiện.Nhưng giọng của Lữ Thiếu Khanh truyền đến trong tai y khiến cơ thể y cứng đờ.Hoảng sợ trước sự kinh khủng của Lữ Thiếu Khanh, y không thể không ngoan ngoãn làm theo lời Lữ Thiếu Khanh, đến tìm hắn.Tuy nhiên khi y tìm tới Lữ Thiếu Khanh thì phát hiện Lữ Thiếu Khanh khí tức suy yếu, vết thương chồng chất nằm trên mặt đất, dáng vẻ như có thể chết bất cứ lúc nào.Sắc mặt Quản Đại Ngưu mang theo vào phần nghi hoặc: “Công tử, ngươi sao vậy?”Tên khốn này mạnh vậy? Hắn đã xử lý xong một Nguyên Anh kỳ ma tộc rồi sao?Tuy nhiên nhìn dáng vẻ của hắn như thế này chỉ sợ bị thương không nhẹ.“Không thấy ta đang bị thương sao? Còn nhìn cái gì?” Lữ Thiếu Khanh ra vẻ suy yếu, vênh váo hung hăng, cả giận nói: “Nhanh, đến dìu ta, bằng không ta thu thập ngươi.”Tâm tư Quản Đại Ngưu nhanh chóng xoay chuyển, lộ ra vẻ ý vị thâm trường, sống lưng của y thẳng tắp, chậm rãi bước đến trước mắt Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt nhỏ lóe lên quang mang khó hiểu: “Công tử, ngươi bây giờ đã thụ thương, đừng tức giận như vậy, dễ tức giận hại sức khỏe đấy.”Quản Đại Ngưu không lập tức tới đỡ Lữ Thiếu Khanh mà nhìn hắn chằm chằm, lộ ra nụ cười bỉ ổi.Cơ hội tới rồi.Tên khốn này khi dễ ta, giờ không phải là cơ hội tốt để báo thù sao?Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy nụ cười lộ ra trên gương mặt béo ị của Quản Đại Ngưu thì trong lòng hiểu ra.Tên mập chết bầm này còn định bỏ đá xuống giếng?“Ngươi định không nghe lời sao?” Lữ Thiếu Khanh không hề có chút hoảng hốt, vô cùng bình tĩnh, hắn muốn thu thập tên mập này lúc nào cũng được.“Ngô công tử, ngươi nói đùa, sao ta có thể không giúp đỡ chứ? Thế nhưng ta ra tay cũng cần có thù lao.” Quản Đại Ngưu muốn nhân cơ hội đòi lại linh thạch của mình.Dù y có tiền nhưng một lần tiêu hết ba mươi vạn viên linh thạch cũng đủ khiến tim y đau đớn.Quản Đại Ngưu không định lấy lại toàn bộ, nhưng nếu lấy lại được một chút, dù chỉ là một chút thì trong lòng cũng sẽ dễ chịu hơn.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu: “Một viên linh thạch ta cũng sẽ không cho ngươi, ngươi thức thời, tốt nhất đưa mười vạn linh thạch cho ta, bằng không ngươi sẽ phải hối hận đấy.”Ôi chao, đến lúc này ngươi còn không thấy rõ thế cục, còn dám uy hiếp ta sao?Quả nhiên là một tên khốn kiếp, hôm nay ta phải thu thập ngươi, phải cho ngươi biết Mập gia ta không phải dễ trêu chọc.Quản Đại Ngưu tức giận tái mặt, ngữ khí mang theo vài phần uy hiếp: “Công tử, ngươi còn không thấy rõ thế cục sao?”“Ta cảm thấy ngươi không thấy rõ thế cục mới đúng.” Thậm chí Lữ Thiếu Khanh còn nhàn nhã xích mông qua một chút: “Ngươi quên sư huynh ta rồi sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận