Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 553 - Ai tháo được mũ giáp của ta, ta phải gả cho hắn



Chương 553: Ai tháo được mũ giáp của ta, ta phải gả cho hắnNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmLữ Thiếu Khanh cảm thấy rất kỳ quái, sao lại tức giận như vậy chứ?Vừa rồi rõ ràng còn có vài phần sợ hãi, hiện tại sau khi tháo mũ giáp xuống liền tức giận?Chẳng lẽ mũ giáp này có năng lực phong ấn một nhân cách khác sao? Sau khi tháo mũ giáp xuống, một nhân cách khác sẽ tỉnh lại?Lữ Thiếu Khanh hứng thú, hỏi Úc Linh: "Ngươi là một nhân cách khác sao?"Úc Linh hiểu ý Lữ Thiếu Khanh, nàng tức giận đến mức trợn trắng mắt, chỉ hận mình hiện tại không có cách nào hộc máu phun chết Lữ Thiếu Khanh."Hỗn, hỗn đản, ta, ta muốn giết ngươi.""Thôi..." Lữ Thiếu Khanh không cho là đúng: "Ngươi quá yếu, không phải đối thủ của ta."Úc Linh chẳng qua mới là Kết Đan tầng chín, uy hiếp của loại này cấp bậc này đã không đáng để Lữ Thiếu Khanh đặt vào mắt.Thậm chí, ngay cả uy hiếp ở cảnh giới Nguyên Anh hắn cũng không quan tâm.Thứ hắn quan tâm, lo lắng, sợ hãi chính là sự tồn tại từ cấp Hóa Thần trở lên."Đến..." Lữ Thiếu Khanh bắt đầu đi vào chủ đề chính, nói với Úc Linh: "Nói ta nghe chuyện Ma tộc các ngươi đi? Ví dụ như Thánh chủ này, trưởng lão và những cao thủ có thực lực như thế nào, bọn họ có thể đến đây hay không?"Lữ Thiếu Khanh lo lắng mình sẽ trở thành tội phạm truy nã số một của Ma tộc, nhất định phải hỏi rõ ràng một số chuyện để chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho đến lúc đó bị người giết tới cửa còn không biết cái gì.Úc Linh nghe vậy, cười lạnh không thôi: "Ngươi sợ sao."Nàng vốn định khinh bỉ Lữ Thiếu Khanh một chút, nhưng không ngờ Lữ Thiếu Khanh trực tiếp thừa nhận."Đúng vậy, ta sợ, sợ chết." Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh đau khổ, có vài phần căm tức: "Ma tộc các ngươi thế lớn lực lớn, ta đấu không lại các ngươi, đương nhiên phải sợ. Nào, giúp ta một việc, nói đi, nói cho ta biết.""Nói cho ngươi biết?" Úc Linh vẫn cười lạnh, thái độ cứng rắn: "Nằm mơ đi."Đồng thời còn chuẩn bị tốt cảnh giác, kết cục của Cừu Lang trước đây không lâu còn rõ mồn một trước mắt.Nàng cảm thấy Lữ Thiếu Khanh sẽ đột nhiên ra tay làm thịt nàng.Nhưng mà nàng không sợ chết, tử vong, đối với nàng mà nói không tính là cái gì.Một chút tình báo hữu dụng cũng không hỏi ra được, Lữ Thiếu Khanh còn chưa có ý định giết chết Úc Linh.Hắn cau mày: "Cô nàng này thực không khiến người ta yêu thích chút nào, nhanh lên, để cho nhân cách ngoan ngoãn lúc trước đi ra đi, ta và cô nàng nóng nảy này không có gì để nói cả."Nói đến đây, lửa giận của Úc Linh nhất thời lại nổi lên, hai mắt nàng lại như phun lửa, gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Tên khốn kiếp này, đến lúc này còn không hiểu đã xảy ra chuyện gì sao?Nàng cắn răng, gằn từng chữ nói: "Ta đã thề, ai cởi mũ giáp của ta ra, thấy được dáng vẻ của ta, ta nhất định phải gả cho hắn, trở thành nữ nhân của hắn."Mẹ nó!Lữ Thiếu Khanh run rẩy, không nói hai lời, lập tức nhặt mũ giáp bên cạnh đội lên đầu Úc Linh, sau đó quở trách nàng: "Ngươi điên rồi sao? Có thể tùy tiện thề như vậy sao? Nữ hài tử phải biết yêu quý chính mình chứ. Được rồi, chuyện vừa rồi coi như chưa từng xảy ra."Úc Linh tức giận càng tăng.Khốn kiếp, khốn kiếp, quả nhiên là một tên khốn kiếp.Một con mắt Úc Linh gắt gao nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh.Tại sao lại là một mắt, bởi vì mũ giáp bị đội lệch chỉ để lộ một mắt, còn mắt kia bị che kín.Còn nữa, tại sao sau khi nghe nói muốn gả cho ngươi, ngươi lại luống cuống tay chân là có ý gì?Tại sao ta phải đội mũ giáp, không dám dùng bộ mặt thật ra gặp người chứ, chính là bởi vì mỹ mạo của ta, ta sợ dẫn tới hỗn loạn.Vậy nên mới muốn che giấu bộ mặt thật, ở Thánh tộc ta chính là mỹ nhân số một có vô số người vì ta mà điên cuồng.Nhưng mà tên hỗn đản này, ngươi đang sợ ta sẽ gả cho ngươi sao? Nói cách khác, ngươi đang ghét bỏ ta sao?Úc Linh càng muốn giết người.Răng bạc của Úc Linh đều sắp bị cắn nát, nàng phẫn nộ dứt khoát vung nắm đấm đánh về phía Lữ Thiếu Khanh, cho dù linh lực không thể vận chuyển, nắm đấm của nàng cũng không thể khinh thường.Lữ Thiếu Khanh vội vàng lui về phía sau vài bước, giận dữ quát: "Cô nàng này, muốn làm gì? Đừng liếc mắt đưa tình ở chỗ này, ta không có tâm tư ấy."Hỗn đản, ngươi đi chết đi.Úc Linh không hề có phong độ thục nữ, bị tức đến hô to liên tục.Ai muốn liếc mắt đưa tình với ngươi? Ngươi dám làm không dám nhận sao? Đồ cặn bã, muốn rũ bỏ trách nhiệm sao?Lữ Thiếu Khanh nhảy lên thuyền, vẻ mặt vô tội hỏi ngược lại: "Ta đã làm gì?"Xem ra là không có ý định thừa nhận việc đã tháo mũ giáp của Úc Linh.Úc Linh Khí hộc máu, tên hỗn đản này, sao lại đê tiện như vậy? Vô sỉ hạ lưu, không đáng là nam nhân."Có người chứng kiến, ngươi cho rằng ngươi phủ nhận thì sẽ không xảy ra sao?"Lúc này Lữ Thiếu Khanh mới nhìn Quản Đại Ngưu, đằng đằng sát khí nói: "Chỉ cần giết hắn là hai chúng ta có thể làm bộ như không có chuyện gì xảy ra rồi."Quản Đại Ngưu thiếu chút nữa quỳ xuống, các ngươi có gian tình, liên quan rắm gì đến ta, ta ở bên cạnh làm một người ăn dưa, trêu chọc đến ai chứ?Quản Đại Ngưu vội vàng nói: "Còn, còn có cách khác có thể giải quyết đúng không?"Ánh mắt màu tím của Úc Linh phun lửa, nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh: "Ta sẽ không gả cho ngươi, chỉ có giết ngươi, mới không vi phạm lời thề của ta."Lữ Thiếu Khanh vừa nghe, vui vẻ, cũng thở phào nhẹ nhõm, từ phía trên nhảy xuống, lần nữa tháo mũ giáp của Úc Linh xuống, lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ và tràn ngập lửa giận của Úc Linh."Phải nói sớm chứ, làm ta sợ muốn chết, còn tưởng rằng cô nương Ma tộc ngươi không phải ta thì không gả. Nhân Ma khác đường, sẽ không có kết quả tốt đâu.”Một câu nói khiến Úc Linh tức đến run rẩy, máu tươi dâng lên.Úc Linh đã bị tức đến nói không ra lời, nàng chỉ có thể dùng ánh mắt của mình nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, hy vọng ánh mắt bỗng nhiên có thể giết chết Lữ Thiếu Khanh."Cố gắng lên." Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh: "Mau khai báo xong chuyện ở đây, trở về tu luyện cho tốt, tranh thủ một ngày nào đó có thể giết chết ta."Úc Linh giống như nghe được chuyện cười lớn: "Ngươi sẽ thả ta sao?"Rơi vào tay Lữ Thiếu Khanh, Úc Linh không nghĩ Lữ Thiếu Khanh sẽ thả nàng ra, nàng đã sẵn sàng hy sinh rồi."Có chứ." Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh: "Ngươi nói cho ta biết tin tức ta muốn, ta sẽ thả ngươi đi."Đối với việc này, đến cả một dấu chấm câu Úc Linh cũng không tin.Một khi phát hiện ra Ma tộc, nhân loại nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt, làm sao có thể thả Ma tộc là nàng ra chứ?"Nếu ngươi không tin, ta có thể lấy đạo tâm thề, ta sẽ thả ngươi rời đi..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận