Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 582 - Đồ đệ của ta ngoan ngoãn nghe lời, không quay lại đâu



Chương 582: Đồ đệ của ta ngoan ngoãn nghe lời, không quay lại đâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa lo lắng cho đồ đệ, hy vọng sớm được rời khỏi đây.Ở chỗ này cũng sắp hơn hai tháng rồi, giúp Thiên Cung Môn không ít.Ông cảm thấy đã tới lúc nên trở về."Thiên Cung Môn bất nhân với chúng ta, đừng trách chúng ta bất nghĩa với bọn họ."Đây rõ ràng là chuyện của Thiên Cung Môn, nhưng lại đưa trách nhiệm mình cần gánh vác cho mọi người đến giúp Thiên Cung Môn đội nồi.Dù Thiều Thừa có là người tốt cũng cảm thấy ghê tởm với cách làm của Thiên Cung Môn.Nhưng Ung Y lại chần chừ.Ông ta có hơi lo lắng: "Khó đấy."Hết cách rồi, trước đây không lâu Ngọc Đỉnh Phái xảy ra chuyện xấu, cả môn phái suýt chút nữa trở thành con chuột qua đường bị người người kêu đánh.Mặc dù có người kịp thời giúp đỡ, ra sức bù đắp tổn thất.Nhưng dánh tiếng của Ngọc Đỉnh Phái vẫn rớt xuống vực, không ai coi bọn họ là người tốt.Người lại bị người khác gọi là môn phái ngụy quân tử.Danh tiếng mấy trăm năm gây dựng hoàn toàn bị đạp đổ.Lần này ông ta ở đây hỗ trợ ngăn chặn Ma tộc, đến lúc đó truyền ra ngoài, có lẽ còn có thể vớt được chút thanh danh, giúp Ngọc Đỉnh Phái bù lại chút danh dự.Nhưng cứ thế bỏ đi, về sau Thiên Cung Môn bị thương, nói ông ta nhát gan yếu ớt bỏ chạy, tiếng tăm lại ngày càng tệ.Ông ta hối hận vì trước kia đã nói ra thân phận của mình, vẫn là Thiều huynh thông minh, che giấu thân phận thật sự.Thiều Thừa cau mày, Ung Y không rời đi thì ông cũng không tiện trở về.Ung Y còn vì cứu ông nên mới bị thương, ông không thể cứ như vậy mà bỏ đi được.Nhưng nếu không rời đi mà ở lại nơi này, vậy chẳng khác nào bị một đám Thiên Cung Môn coi là khổ sai, là tốt thí.Bị người ta tính kế chết ở chỗ này, có chết cũng không nhắm mắt.Thiều Thừa chỉ có thể nhúng tay từ chỗ đồ đệ, ông nói với Ung Y: "Ung huynh, chúng ta còn không rời đi, chỉ sợ đám đồ đệ sẽ lo lắng."Thiều Thừa không phải nói chơi, ông hiểu rõ hai đứa đệ tử của mình.Một khi họ biết chuyện ở nơi này, chắc chắn sẽ chạy tới.Sớm rời khỏi đây, cũng có thể tránh bọn họ tới chỗ này mạo hiểm.Ma tộc quá mức nguy hiểm, đám đệ tử không phải đối thủ.Ung Y lại không lo lắng chuyện này: "Yên tâm đi, đồ đệ của ta ngoan ngoãn nghe lời, không quay lại đây đâu.""Ta thấy đồ đệ kia của ngươi cũng thế, biết ngươi dụng tâm lương khổ, không quay lại thêm rắc rối cho ngươi đâu."Thiều Thừa thở dài: "Đấy chỉ là tiểu đồ đệ của ta thôi, ta còn có hai đại đồ đệ, bọn chúng chẳng khiến ta bớt lo bao giờ."Ung Y bật cười, an ủi Thiều Thừa: "Không cần lo lắng, đồ đệ của ngươi sẽ không khiến nỗ lực của ngươi trở thành vô ích."Thế mà, Ung Y vừa dứt lời, một âm thanh vang lên."Sư phụ!"Nghe thấy giọng nói quen thuộc, nụ cười của Ung Y cứng ngắc, đây chẳng phải giọng nói của đồ đệ mình hay sao?Sao lại xuất hiện ở chỗ này?Lẽ nào bị thương xuất hiện ảo giác rồi?Ngay sau đấy, khi Mạnh Tiêu với hai búi tóc trên đỉnh đầu xuất hiện, Ung Y mới tin bản thân mình không bị ảo giác.Đồ đệ của mình quay lại đây thật.Ung Y tức chết, ta ở đây liều sống liều chết là vì cái gì?Còn không phải vì để nha đầu nhà con an toàn rời khỏi đây sao?Con còn dám quay lại, tâm sức của ta đúng là ném cho chó ăn."Vớ vẩn, con quay lại đây làm gì?"Ung Y chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt nhìn đồ đệ.Đã khoảng hai tháng Mạnh Tiêu không thấy sư phụ, bây giờ gặp lại, sư phụ trông có phần mệt mỏi, nàng ta đau lòng, hai mắt ửng đỏ: "Sư phụ, người làm sao thế?""Chưa chết, không chết được."Ung Y xoa đầu nàng rồi hỏi: "Sao con lại chạy về đây? Không nghe lời? Có phải muốn ta đánh con không?"Mạnh Tiêu chỉ người đứng cách đấy không xa, đáp: "Bọn họ muốn quay lại, con đi theo."Ung Y ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy một thiếu niên áo lam đứng trước mặt Thiều Thừa, cà lơ phơ phất hỏi: "Sư phụ, người vẫn chưa chết?"Ung Y không biết phải nói gì, tên nhóc từ đâu ra vậy, dùng giọng điệu như thế nói chuyện với sư phụ hả?Thiều Thừa không nói hai lời, đánh xuống đầu Lữ Thiếu Khanh một cú.Lữ Thiếu Khanh ồm đầu, buồn bực không thôi: "Sư phụ, người làm gì thế? Vừa gặp mặt đã đánh con? Mới bao lâu không gặp, tình cảm đã xa cách đến mức này rồi sao?"Thiều Thừa mắng: "Khốn nạn, con tới đây làm gì?"Lữ Thiếu Khanh lời lẽ hùng hồn: "Người ở đây làm gì? Con cũng tới đây làm đó. Người ở đây đối phó với Ma tộc, con cũng đến đối phó với Ma tộc.""Đối phó với Ma tộc là trách nhiệm của mọi người."Trong lòng Ung Y không nhịn được coi trọng Lữ Thiếu Khanh thêm vài phần.Tên nhóc này đúng là không tệ, tuy cách nói chuyện với sư phụ có hơi ấy, nhưng xét về mặt đại nghĩa thì rất xứng đáng được người khác khâm phục.Thiều Thừa tức chết, người khác không biết, nhưng đồ đệ của mình chẳng lẽ còn không rõ hay sao?Nếu như có thể, tên đồ đệ này của ông chạy được bao xa thì đã chạy rồi, không thể nào còn quay lại đây góp phần.Lý do hắn quay lại là bởi vì mình vẫn còn ở đây.Trong lòng cảm động, cũng có vài phần áy náy, chính mình gây rắc rối cho đồ đệ.Giọng điệu của ông hoà hoãn bớt, vẻ mặt cũng có phần xấu hổ: "Vốn dĩ ta định rời khỏi đây, không cần con đến chỗ này."Lữ Thiếu Khanh vừa nhìn đã rõ sự bất tiện trong lòng sư phụ, hắn nói: "Người yên tâm đi, con sẽ không mắng người như đại sư huynh đâu.""Khốn nạn!"Thiều Thừa giận dữ, tên đồ đệ khốn nạn này, vẫn khiến người ta tức gần chết như mọi khi."Đại sư huynh của con đâu?" Nhắc đến Kế Ngôn, ông thật sự cảm thấy lo lắng, đại đồ đệ mắng người chẳng quan tâm đến hoàn cảnh bao giờ.Lữ Thiếu Khanh tức giận đáp: "Chết rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận