Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 590 - Về sau không cho phép mặc quần áo trắng



Chương 590: Về sau không cho phép mặc quần áo trắngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lòng Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, loại người này cũng có thể làm Nhị sư huynh?Một lát sau, Lữ Thiếu Khanh thấy hai người có dấu hiệu ngất đi mới buông tha bọn hắn.Hắn hừ lạnh một tiếng: “Sự tình hôm nay, ta không hi vọng còn có người biết, hiểu chưa?”Hai người cảm giác được áp lực trên người nhẹ nhõm đi rất nhiều, lập tức cảm thấy như mình được sống lại.Triều Khải lập tức nhảy dựng lên, nhìn hằm hằm Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi…”Lữ Thiếu Khanh hừ một tiếng, Triều Khải như gặp phải trọng kích: “Khách khí với ta một chút, bằng không ta làm thịt ngươi.”Trong lòng Triều Khải địa hận, mỗi một tế bào trong cơ thể đều tràn ngập lửa giận cùng hận ý.Nhưng mặc dù hắn ta vô cùng oán hận, nhưng vẫn chưa đến mức đánh mất lý trí.Chênh lệch thực lực giữa hai người quá khổng lồ, dù hắn ta dốc toàn lực cũng không thể nào là đối thủ của Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta chỉ có thể cắn răng, nuốt cục tức này xuống.Phong Quan Ngọc thấy thế thì càng không dám thở nhiều thêm dù chỉ một hơi.Lữ Thiếu Khanh càng thêm khinh bỉ.Còn nữa, Nhị sư huynh mặc đồ trắng sao?Lữ Thiếu Khanh hung tợn nói với Phong Quan Ngọc: “Về sau không cho phép mặc quần áo trắng, nếu không gặp ngươi lần nào sẽ đánh ngươi lần đó.”Phong Quan Ngọc ngạc nhiên, cúi đầu nhìn bạch y của mình.Cái này, ta mặc quần áo màu gì có liên quan đến ngươi sao?Phong Quan Ngọc sững sờ nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn ta không hiểu vì sao Lữ Thiếu Khanh không cho phép hắn ta mặc quần áo trắng.“Tiền, tiền bối...”Phong Quan Ngọc rất muốn nói chút gì.Lữ Thiếu Khanh không cho bọn hắn cơ hội: “Dùng đạo tâm phát thề đi, chuyện hôm nay không cho phép nói ra, nhanh đi, nếu không sẽ giết chết các ngươi.”Hai người bị ép bất đắc dĩ, chỉ có thể đồng ý.Mà đúng lúc này, từ phía xa bỗng nhiên bộc phát vài cỗ khí tức cường đại.Tất cả đều là khí tức Nguyên Anh kỳ, từng đạo khí tức như mặt trời khuếch tán lan tràn, lại như thần ma ngủ say bừng tỉnh, sát khí chấn động tứ phương.Sáu cỗ khí tức Nguyên Anh kỳ cường đại tất cả đều bộc phát, hơn nữa còn đều đến gần nơi này.Triều Khải và Phong Quan Ngọc sợ đến mức tè ra quần.Ma tộc bị thọc mông rồi hay sao vậy?Nhưng tưởng tượng vậy cũng đúng, lần này ma tộc có hết thảy bảy Nguyên Anh kỳ đến đây, bây giờ bị giết chết một người, sáu người còn lại sao không phát điên cho được?Lữ Thiếu Khanh quay đầu lại, lớn tiếng gào thét: “Ma tộc, đệ tử Thiên Cung môn ở đây, có dám đánh với ta một trận không?”Vào lúc Triều Khải và Phong Quan Ngọc còn đang ngạc nhiên, Lữ Thiếu Khanh rống lên xong thì xoay người chạy, thân ảnh lóe lên lập tức biến mất khỏi nơi này, không biết chạy đi nơi đâu.Mấy đạo thần niệm như dao đánh tới, ẩn chứa nộ khí ngập trời một mực khóa lấy hai người Triều Khải và Phong Quan Ngọc.Lúc này hai người Triều Khải và Phong Quan Ngọc mới hiểu ra, Lữ Thiếu Khanh trốn rồi.Hai người thổ huyết, trong lòng mắng to Lữ Thiếu Khanh vô sỉ, đây là chuyện con người có thể làm sao?Đây là muốn mượn đao giết người hay như thế nào?Trong lòng hai người vẫn còn đang suy nghĩ, giờ chỉ có thể phi nước đại bỏ chạy, chạy được bao nhiêu thì chạy bấy nhiêu, đồng thời còn kịp phát tin, thông báo cho người môn phái này tới cứu viện.Sau khi hai người chạy trốn được một khoảng cách, khí tức sau lưng dường như ngừng lại nhưng một lát sau, khí tức trở nên càng thêm cuồng bạo.Một giọng nữ vang lên trên bầu trời: “Thiên Cung môn, ta phải tiêu diệt cả nhà các ngươi.”Thanh âm cuồn cuộn như hồng lôi, lạnh lẽo như hàn khí không ngừng quanh quẩn giữa bầu trời.Oán khí và lửa giận ngập trời kia khiến Triều Khải và Phong Quan Ngọc tê cả da đầu.Ma tộc bị chết kia rốt cuộc là ai mà có thể khiến ma tộc tức giận như vậy.Hai người một đường phi nước đại, nhưng rõ ràng tốc độ ma tộc sau lưng nhanh hơn bọn hắn, không bao lâu liền xuất hiện sau lưng hai người bọn hắn.Khu Tình trên bầu trời sát ý trùng thiên, lửa giận nổi lên khiến không gian chung quanh vặn vẹo, như từng tầng từng tầng gợn sóng, trời đất vì đó mà vặn vẹo.“Tên hề Thiên Cung môn, đi chết đi!”Khu Tình như một tia chớp màu đen, từ trên trời giáng xuống, như thần phạt từ trên trời rơi xuống, muốn tru sát Triều Khải và Phong Quan Ngọc.Mặc dù bình thường nàng ta nghiêm khắc với đệ đệ nhưng dù sao cũng là đệ đệ của mình.Ai giết hắn ta, nàng ta sẽ giết cả nhà kẻ đó.Trong lúc vội vàng Khu Tình lao xuống với tốc độ cực nhanh, giống như phá vỡ bầu trời, trên không trung vang lên những tiếng rít bén nhọn, từng tầng từng tầng gợn song vô hình lấy nàng ta làm trung tâm khuếch tán ra.Trên mặt đất vô số cây cối, động vật bị cỗ khí lãng va chạm, bị giảo sát trong nháy mắt.Triều Khải và Phong Quan Ngọc cảm thấy cơ thể mình như rơi vào trong vũng bùn, khó di chuyển được, vô cùng gian nan.Khu Tình tán phát khí tức như là xúc tu vô hình, cuốn chặt lấy hai người bọn hắn.Khuôn mặt Khu Tình vặn vẹo, ánh mắt phiếm hồng, nàng ta muốn tự tay xé nát hai tên tiểu nhân này.Hai người Triều Khải và Phong Quan Ngọc căn bản khó mà chống lại Khu Tình. Cùng với Khu Tình càng ngày càng tới gần, trong lòng hai người tràn đầy tuyệt vọng, chẳng lẽ hôm nay sẽ chết ở đây sao?Khu Tình mang theo tiếng nổ thật lớn, như một viên thiên thạch hình người, mắt thấy sắp đập trúng Triều Khải và Phong Quan Ngọc, từ xa truyền đến một tiếng gầm thét: “Thật can đảm!”Tiếp theo một lão giả xuất hiện, vung tay lên, kịp thời di chuyển Triều Khải và Phong Quan Ngọc sang một bên.Khu Tình mang theo lực trùng kích to lớn lao tới cũng khiến sắc mặt lão giả trắng bệch, liên tiếp lui về phía sau.Sắc mặt Triều Khải và Phong Quan Ngọc vui mừng: “Cố trưởng lão!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận