Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 594 - Không cẩn thận đánh chết một ma tộc



Chương 594: Không cẩn thận đánh chết một ma tộcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNghe vậy, Thiều Thừa, Ung Y đều liên tục gật đầu, điều này cũng đúng.Trong chiến lực cấp thấp, tu sĩ nhân tộc hoàn toàn không thể so với tu sĩ ma tộc.Lần này ở đây phần lớn là tán tu, không có chỉ huy thống nhất, không có điều hành không thể đánh lại tu sĩ ma tộc có bài bản.“Đi thôi, đi thôi, về là được.”Lữ Thiếu Khanh bảo Thiều Thừa và Ung Y trở về, về phần sống chết của Thiên Cung môn thì liên quan gì đến hắn?Lữ Thiếu Khanh không ra tay với Cổ Cảnh Thước, giữa ban ngày ban mặt nên không tiện.Cho nên hắn cố ý ra tay với tu sĩ ma tộc, dưới một kiếm đã tử thương hơn phân nửa.Là thân binh Thị Vệ đội của Thánh chủ thực lực tuyệt đối thuộc hàng số một số hai, đồng thời cũng cực kỳ trân quý.Tử thương nhiều như vậy, đủ để kích thích ma tộc căm giận ngút trời.Vừa nhìn phản ứng của hai ma tộc áp trận phía sau là rõ.Phản ứng của bọn hắn, tựa như giết cha bọn hắn vậy.Có thể tưởng tượng được kết cục của hai cha con Cổ Tu và các đệ tử Thiên Cung môn khác như thế nào.Ừm, nếu như bọn hắn chết ở đây sẽ càng có thể giúp Lữ Thiếu Khanh tiết kiệm được rất nhiều công sức.Giết chết bọn hắn cũng coi như có thể xả hận cho sư phụ.Nhóm Lữ Thiếu Khanh trở về phía bên mình, Tiêu Y không nói hai lời liền xông tới.“Nhị sư huynh, có phải xảy ra đại sự gì rồi không?”Chung quanh là căn cứ địa của tán tu, động tĩnh đám tán tu trốn về không giấu diếm được nhóm Tiêu Y.Tiêu Y rất hiếu kì, phía trước xảy ra chuyện gì vậy.Lữ Thiếu Khanh thuận miệng nói một câu: “Không có việc gì, chỉ đánh với ma tộc một trận, mấy tán tu kia bị đánh đến kêu cha gọi mẹ trốn về.”“Thật sao? Vì sao lại đột nhiên đánh nhau?” Mắt Tiêu Y lóe sáng, hận không thể đích thân chạy ra phía trước quan chiến, thậm chí tham dự.”“Ta không cẩn thận xử một Nguyên Anh kỳ ma tộc.”Lữ Thiếu Khanh nói rất nhẹ nhàng như không có chuyện gì.Câu này của hắn khiến nhiều người ghé mắt, tuy nhiên lời này chỉ có Tiêu Y và Thiều Thừa tin.Ung Y, Mạnh Tiêu và Úc Linh đều không tin lấy một chữ.Nói đùa, Nguyên Anh kỳ ma tộc dễ giết như vậy sao?Hiện tại Ung Y nhìn Lữ Thiếu Khanh rất không vừa mắt, tiểu tử này chỉ biết khoác lác.Đồ đệ nhu thuận của ta đã bị mấy lời hoa ngôn xảo ngữ của tên này lừa rồi.Thật sự rất muốn đánh tiểu tử này một trận.Mạnh Tiêu tiến tới, nghi ngờ đánh giá Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi đang khoác lác à? Ngươi mới ra ngoài bao lâu chứ?”Chiều cao của Mạnh Tiêu lùn nhất trong số mọi người ở đây, hai búi tóc trên đỉnh đầu nàng ta quơ trước mặt Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa đưa tay ra tóm lấy.Móa nó!Sau khi Ung Y nhìn thấy lập tức nổi giận: “Tiểu tử, ngươi đang làm gì đấy? Muốn chết à?”Đây là đồ đệ của ta, không phải đồ đệ của ngươi, cũng không phải là gì của ngươi, ngươi tóm tóc làm gì?Phi lễ hay đùa bỡn?Lữ Thiếu Khanh kỳ quái nhìn Ung Y một chút: “Tiền bối người căng thẳng cái gì vậy?”Không phải chỉ tóm tóc một chút thôi, căng thẳng cái gì?Cũng có phải là ăn nàng ta đâu?Sau đó hắn dùng lực bóp mạnh một cái, hỏi Mạnh Tiêu: “Ngươi nhét cái gì trong đó vậy?”Trước đó hắn từng bóp rồi, khi đó trống rỗng, chỉ có tóc.Giờ vừa bóp một chút bên trong có giấu đồ, không biết là gì.Không phải là thịt viên đấy chứ?Sắc mặt Mạnh Tiêu đỏ lên, không phản ứng kịch liệt như lần trước.Nàng ta lại hai bước, tránh thoát ma trảo của Lữ Thiếu Khanh, cau mũi một cái, hừ một tiếng: “Đừng làm rối tóc ta.”Tuy nhiên trong lòng nàng ta đắc ý, trên mặt nở nụ cười tủm tỉm.Ung Y nhìn thấy nụ cười của đồ đệ thì lập tức ôm ngực, cảm thấy mình bị nhồi máu cơ tim rồi.Ung Y rấy muốn chém Lữ Thiếu Khanh.Khốn kiếp, ngay trước mặt ta đùa bỡn ta đồ đệ, mấu chốt là đồ đệ của ta còn cười rất vui vẻ.Lão thật sự muốn hủy diệt thế giới này, đánh tiểu tử khốn kiếp này thành tro.Ánh mắt Tiêu Y bên cạnh lộ tinh quang, thấp giọng tự nói: “Sắp rồi, sắp rồi, Nhị sư huynh sắp sinh con rồi.”Ung Y nghe xong, tâm mệt mỏi hơn, thế giới này nên nhanh chóng hủy diệt đi.Thiều Thừa biết tính cách của đồ đệ mình, chắc chắn là đã làm gì đó, đoán chừng hai người Cổ Tu và Cổ Cảnh Thước bị hố chết rồi.Thiều Thừa không quan tâm đến sống chết của người Thiên Cung môn, ông ta chỉ lo có mang đến phiền phức cho đồ đệ mình không thôi.Thiều Thừa hỏi: “Sẽ không rước phiền phức cho con đấy chứ?”Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, cười ha ha, nụ cười lạnh nhạt tự tin: “Có thể rước phiền phức gì cho con chứ? Sư phụ, người biết con người con mà.”Cũng đúng, đồ đệ mình ghét nhất phiền toái.Cho dù hắn có ra tay cũng sẽ cố gắng hết sức giảm bớt phiền phức, không tự gây rắc rối cho mình.Thiều Thừa cũng lười hỏi, đồ đệ của mình chưa từng để mình phải thất vọng.Ung Y thấy thế không vui, Thiều huynh, huynh như vậy mà được sao?Đồ đệ huynh nói câu gì huynh tin câu đó à?Đồ đệ này của huynh là một tên miệng mồm trơn tuột, phải thu thập.Huynh không thu thập được để ta làm cho, ta vui lòng cống hiến sức lực.Ung Y nói với Thiều Thừa: “Thiều huynh, huynh phải hỏi rõ ràng mới được, không chừng hắn ra ngoài gây chuyện, mang đến phiền toái cho huynh đấy.”Thiều Thừa lắc đầu, rất không đồng ý với Ung Y: “Ung huynh, huynh yên tâm đi, đồ đệ này của ta làm việc chu đáo, không có phiền phức gì đâu.”Ừm, sẽ không mang đến phiền phức cho bản thân hắn.Sự tín nhiệm của Thiều Thừa đối với Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Ung Y kìm nén đến mức khó chịu.Gương mặt mo kìm nén đến mức đỏ bừng, rất khó chịu.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, quan tâm nói: “Ung tiền bối, người không sao chứ? Mặt người đỏ vậy, không phải bị sốt rồi chứ?”Ta nóng chứ không phải sốt, là tức quá nên nóng, thật sự muốn dùng một mồi lửa thiêu chết tên tiểu tử khốn kiếp ngươi.Còn nữa, cho dù ta bệnh thì liên quan gì đến ngươi?Giả mù sa mưa, vừa nhìn là biết tiểu tử ngươi dối trá rồi.Mạnh Tiêu rất vui vẻ, còn biết quan tâm đến sư phụ ta, trong lòng nàng ta ngọt ngào, cười hì hì nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ngươi ngốc à, sư phụ ta thực lực mạnh như vậy, làm sao có thể cảm sốt được? Có phải phàm nhân đâu.”“Ngươi ngốc à?” Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, nghiêm túc nói: “Người tu luyện một khi bệnh sẽ phiền phức lắm. Ngươi nhìn đi, sắc mặt sư phụ ngươi đỏ hơn rồi kìa, giống như mông khỉ vậy.”“Tiểu tử, ta muốn giết chết ngươi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận