Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 595 - “Cô nàng, sư phụ ngươi khi dễ ta”



Chương 595: “Cô nàng, sư phụ ngươi khi dễ ta”Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmUng Y giận dữ, chị hận bản thân không cách nào phun lửa bằng không chắc chắn lão phải phun hết lửa giận trong cơ thể mình ra ngoài, thiêu chết tên tiểu tử khốn kiếp này không còn chút cặn bả.Xem kìa, hắn nguyền rủa cả ta kìa.Có phải ngươi muốn rủa chết ta để lừa đồ đệ ta đi không?Khốn kiếp, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ nữa.Ung Y đột nhiên bạo khởi, một cỗ linh lực cường đại trấn áp Lữ Thiếu Khanh.Lão không sử dụng toàn lực, lão không biết thực lực cụ thể của Lữ Thiếu Khanh như thế nào, lão chỉ muốn giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một chút.Dám đùa bỡn đồ đệ ta trước mặt ta, coi như ta chết rồi sao?Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn.Ung Y muốn giáo huấn Lữ Thiếu Khanh một trận không ngờ lão đã tính sai thực lực của Lữ Thiếu Khanh.Lão đột nhiên xuất thủ, đối với người bình thường mà nói chắc chắn rất khó chống cự, sẽ bị lão thoải mái tóm được.Linh lực cường đại dũng mãnh lao tới, Lữ Thiếu Khanh dẫm mạnh một cước, nhẹ nhõm hóa giải.Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên: “Ung tiền bối, ông muốn làm gì? Muốn đánh nhau phải không sao?”Ung Y cũng ngây ngẩn cả người, mình lại không làm được gì tên tiểu khốn kiếp này sao?Sau đó lão càng nổi giận hơn, chưa nói gì khác, thể diện này không thể giữ được nữa.Thân là tiền bối, xuất thủ với tiểu bối, hơn nữa còn đột nhiên đánh lén đã đủ mất thể diện rồi.Càng quan trọng hơn là, mình lại không thể làm gì được hắn.Mặt mũi này từ Yến Châu đã bị ném đi Đông Châu rồi.“Đánh nhau? Được!” Ung Y giận quá hóa cười: “Ta thấy có vẻ thực lực của ngươi không tệ, chúng ta luận bàn một phen.”Lữ Thiếu Khanh không nói hai lời, đi đến bên cạnh Mạnh Tiêu, nói với Mạnh Tiêu: “Cô nàng, sư phụ ngươi muốn khi dễ ta.”Trên mặt Mạnh Tiêu mang theo vài phần nghi hoặc, nhìn sư phụ mình: “Sư phụ, vì sao người muốn khi dễ hắn?”Ung Y thổ huyết.Tiểu tử khốn kiếp!Quá hèn hạ vô sỉ.Ánh mắt của lão như đao, hận không thể thiên đao vạn quả Lữ Thiếu Khanh.Ngươi có còn là nam nhân không, dám trốn sau lưng nữ nhân, có biết xấu hổ không?Nhưng đối mặt với đồ đệ mình, đồ đệ thuần chân trong mắt mang theo nghi hoặc dĩ nhiên Ung Y không thể nói ra nguyên nhân mình nhắm vào Lữ Thiếu Khanh.Thật là khó chịu, rất muốn thổ huyết.Lữ Thiếu Khanh nói với Ung Y: Ung tiền bối, ta đã làm sai điều gì, ta sẽ sửa, người đừng nóng giận.”Móa nó, ngươi còn không biết ngươi làm gì sai?Giờ ngươi cách đồ đệ ta xa ra, có thể cút bao xa thì cút bấy xa, tốt nhất biến khỏi tầm mắt ta thì ta mới không tức giận.Ung Y nhìn Lữ Thiếu Khanh đứng sau lưng đồ đệ mình, đồ đệ mình như gà mái che chở gà con thì trong lòng như chảy máu.Thiều Thừa cũng vội vàng đứng ra, nói với Ung Y: “Ung huynh, hậu bối không hiểu chuyện, huynh cũng đừng chấp nhặt với hắn.”Trong lòng Thiều Thừa thầm nói, tiểu tử này ngay cả ta có đôi khi còn bị tức đến thổ huyết, ngươi đi tìm hắn để gây sự, dễ dàng bị hắn tức chết.Tiêu Y cười hì hì ở bên cạnh nhìn xem kịch, thật thú vị.Nhị sư huynh quả nhiên vẫn là Nhị sư huynh, mùi vị quen thuộc.Ung Y cảm thấy thế giới này có ác ý sâu đậm với lão.Quả nhiên, thế giưới này nên bị hủy diệt rồi.Lúc này, sắc mặt Lữ Thiếu Khanh biến đổi, Ung Y và Thiều Thừa muộn hơn một chút nhưng cũng nhanh chóng biến sắc.Giữa sân đột nhiên có thêm một người.Một nam nhân trung niên tóc dài buộc sau lưng, thân mặc áo xám, ông ta đột nhiên xuất hiện ở đây, chếch lưng về phía mọi người.Khí tức của ông ta bình thường, người thường sẽ không hề cảm nhận được bất kỳ khí tức gì trên người ông ta.Nhưng Lữ Thiếu Khanh, Thiều Thừa, Ung Y thân là Nguyên Anh kỳ có thể cảm nhận được khí tức đáng sợ ẩn chứa dưới cơ thể bình tĩnh này.Giống như một con thủy yêu tuyệt thế ẩn giấu dưới mặt hồ tĩnh lặng vậy.“Người nào?”Ung Y sắc mặt nghiêm túc, quát to một tiếng: “Nguyên Anh tầng chín?”Lão cảm nhận được một khí tức tương đồng.Người tới chậm rãi xoay người lại, gương mặt nhọn khiến cho người ta cảm thấy âm hiểm.Hắn ta lộ vẻ bình thản, ánh mắt quét qua mọi người một lượt.Linh lực trong cơ thể ba người dưới Nguyên Anh kỳ Tiêu Y, Mạnh Tiêu, Úc Linh trong nháy mắt hỗn loạn, Tiêu Y sắc mặt tái nhợt yết hầu thậm chí xông tới một ngụm máu tươi.Lữ Thiếu Khanh thấy thế sát ý trong mắt lóe lên, đưa tay vỗ sau lưng Tiêu Y giúp nàng ta ổn định lại.“A?”Người tới chú ý tới Lữ Thiếu Khanh, không kìm được kinh ngạc một chút.Ban nãy chẳng qua hắn ta chỉ muốn hạ mã uy với đám tiền bối này. Hắn ta chưa từng nghĩ Lữ Thiếu Khanh lại không có chút vấn đề gì.Ánh mắt hắn ta không kìm được nhìn Lữ Thiếu Khanh nhiều hơn một chút, khá thú vị.Mạnh Tiêu bên này nói với Lữ Thiếu Khanh: “Ta cũng muốn.”Nàng ta thấy tay Lữ Thiếu Khanh đè lên sau lưng Tiêu Y, nàng ta cũng xoay lưng mình về phía Lữ Thiếu Khanh.“Phụt!”Yết hầu Ung Y cũng phun lên một ngụm máu tươi.Lão già này cũng suýt nữa phun máu ra ngoài.Đồ nhi, con muốn làm vi sư tức chết à?Thiều Thừa hừ lạnh: “Ngươi là ai?”Người tới lạnh nhạt nói ra tên của mình: “Lệnh Hồ Thời!”Sắc mặt Ung Y thay đổi: “Chưởng môn Thiên Cung môn?”Người tự xưng Lệnh Hồ Thời mỉm cười, ngạo nghễ nói: “Đúng vậy!”“Chưởng môn Ngọc Đỉnh phái ngàn dặm xa xôi lại tới đây giúp Thiên Cung môn ta đối phó ma tộc, Thiên Cung môn ta trên dưới ghi khắc trong tim.”Với Lệnh Hồ Thời mà nói, đáng để hắn ta đặt vào trong mắt chỉ có chưởng môn Ngọc Đỉnh phái cùng cảnh giới, Ung Y.Còn về phần Thiều Thừa, thực lực quá thấp lại tự xưng tán tu.Sau khi hắn ta xuất hiện, con mắt chưa từng nhìn thẳng Thiều Thừa lấy một cái, từ đó có thể thấy rõ ngạo khí của hắn ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận