Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 597 - Ta biết là ai khi dễ các ngươi



Chương 597: Ta biết là ai khi dễ các ngươiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTriều Khải cùng Phong Quan Ngọc liếc nhau, trong lúc nhất thời lại không biết nói như thế nào cho thỏa đáng.Ma tộc, bọn hắn không sợ.Đã từng giao thủ với ma tộc, dù bị đánh đến gần chết, bọn hắn cũng không sợ.Bộ dạng hiện tại của bọn hắn, chủ yếu do hôm nay bị người ta khi dễ.Nhớ tới chuyện Lữ Thiếu Khanh đã làm voiw hai người bọn hắn, hai người hận đến nghiến răng, đặc biệt là Triều Khải đã nghiến đến mức răng kêu két két.Hắn ta hận không thể chém Lữ Thiếu Khanh thành muôn mảnh.Lệnh Hồ Thời cảm thấy rất không bình thường, hai đồ đệ này làm gì vậy?“Chuyện gì xảy ra?” Lệnh Hồ Thời quát: “Nói rõ cho ta.”Triều Khải và Phong Quan Ngọc trầm mặc, chuyện bị Lữ Thiếu Khanh khi dễ bọn hắn không thể nói ra.Liên quan đến thề thốt, bọn hắn không dám tùy tiện thổ lộ một chữ, bọn hắn không dám mạo hiểm như vậy.Nghĩ tới đây, Triều Khải càng hận hơn.Con mắt biến sang màu đỏ, sát ý không đè nén được.Lệnh Hồ Thời tức giận, đánh nhau với ma tộc nên cánh các ngươi cứng cáp rồi, ngay cả lời của ta các ngươi cũng không nghe nữa?“Nói rõ ràng!”Lệnh Hồ Thời một lần nữa hét lớn, khí tức phẫn nộ của hắn ta quét sang, sắc mặt hai đồ đệ vì thế tái nhợt.Nhưng hai đồ đệ vẫn trầm mặc như trước.“Làm sao? Không thể nói?” Lệnh Hồ Thời dù sao cũng là chưởng môn, giảo hoạt như hồ ly, hắn ta nhanh chóng phát giác ra điều bất thường.Đồ đệ của mình không thể không nghe lời, khả năng duy nhất là bọn hắn bị người cưỡng bức, không thể nói.Lệnh Hồ Thời không kìm được chửi thầm một tiếng: “Đáng chết, các ngươi bị người ta cưỡng bức, không thể nói, đúng không?”Con mắt Phong Quan Ngọc xoay chuyển, hắn ta quyết định dùng sách lược đi đường vòng.“Sư phụ, lần này ma tộc nổi giận, hai người chúng con suýt nữa bị ma tộc đuổi kịp, vẫn lạc trong tay nữ ma tộc kia.”Lệnh Hồ Thời đã hiểu, đồ đệ của mình nhất định là nhìn thấy cái gì, bị người uy hiếp, không thể nói ra sự tình.“Hừ!” Lệnh Hồ Thời hừ lạnh một tiếng: “Ta biết là ai rồi.”Trong lòng Triều Khải và Phong Quan Ngọc vui mừng, không sai, sư phụ, chính là hắn, đi thôi, giúp chúng ta thu thập hắn, báo thù cho chúng ta đi.”“Ung Y, lão già, ngươi nghĩ mình là người Ngọc Đỉnh phái thì ta không dám động tới ngươi sao? Nơi này là Yến Châu, không phải Đông Châu.”Triều Khải cùng Phong Quan Ngọc ngạc nhiên, trong lòng muốn khóc.Sư phụ, người đoán sai rồi.Không phải ông ta, là tên khốn kiếp kia.Phong Quan Ngọc chỉ có thể một lần nữa quanh co: “Sư phụ, trong đám người trẻ tuổi của bọn hắn cũng phải cẩn thận một chút.”“Thực lực bọn hắn không kém.”Lệnh Hồ Thời xem thường, không để ở trong lòng: “Mấy tên tiểu tử kia mặc dù không tệ, nhưng các ngươi cũng không kém.”Lệnh Hồ Thời là Nguyên Anh tầng chín, là tồn tại đột phá Hóa Thần, hắn ta không để mấy người trẻ tuổi như Tiêu Y, Mạnh Tiêu trong mắt.Nguyên Anh kỳ tầng chín đi sợ, đi đề phòng những người trẻ tuổi như vậy, mặt mũi này còn cần nữa không?Triều Khải và Phong Quan Ngọc thật sự muốn khóc.Sư phụ, chúng con không phải có ý này.Có một người trẻ tuổi, khốn kiếp đáng ghét, thực lực rất mạnh, giết ma tộc như giết gà.Phong Quan Ngọc lại nói: “Sư phụ, phải cẩn thận, nếu không bọn hắn sẽ gây phiền phức cho Thiên Cung môn chúng ta.”Lệnh Hồ Thời cảm thấy mình đoán đúng là ai nhắm vào đồ đệ mình, hắn ta một tiếng, tự tin nói: “Được, ta biết rồi, có ta ở đây, bọn hắn có thể làm gì được chứ?”Lữ Thiếu Khanh lại một lần nữa đứng bên đại trận ma tộc.Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, một lần nữa phá hỏng đại trận khiến đại trận thủng một lỗ.Không lâu sau, hai cỗ khí tức cường đại xuất hiện.Khu Tình và Hình Tác xuất hiện đầu tiên.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, không nói hai lời, xoay người chạy.Không bàn võ đức, có kẻ như vậy sao?Khu Tình nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh hoảng sợ như chim cút, đảo mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.Nàng ta giẫm mạnh một cước trên mặt đất, mặt đất chấn động, trong tiếng vang ầm ầm một cái hố lớn xuất hiện.“Là hắn?” Khu Tình hỏi Hình Tác.Khu Tình chết đệ đệ hận ý trùng thiên, toàn thân tản ra khí tức lạnh lẽo, còn khiến người ta lạnh hơn cả hàn băng vạn năm.Hình Tác cũng không dám áp sát quá gần Khu Tình, quá lạnh, rét lạnh thấu xương.Hắn ta gật đầu, nhìn hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, trên mặt tăng thêm vài phần ngưng trọng: “Là hắn.”Hình Tác và Lữ Thiếu Khanh từng chạm mặt, từng giao thủ.Lúc ấy hắn ta không thăm dò ra thực lực của Lữ Thiếu Khanh nhưng sau đó Lữ Thiếu Khanh lại nhẹ nhàng giết Khu Minh, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của ma tộc.Quá nhanh.Còn nhanh hơn cả giết gà.Cho dù thực lực Khu Minh thấp nhất trong bảy Nguyên Anh kỳ nhưng cũng là Nguyên Anh kỳ,Một Nguyên Anh kỳ sao có thể dễ dàng chết như vậy.Vậy mà, Lữ Thiếu Khanh có thể làm thịt Khu Minh trong một thời gian ngắn ngủi.Hai tỷ đệ Khu Minh lần này là chỗ dựa chủ yếu của ma tộc.Không có bọn hắn, ma tộc không cách nào bố trí trận pháp, tu bổ trận pháp, khống chế trận pháp.Giai đoạn này bọn hắn khó mà chống đỡ được.Khu Minh chết rồi, thị vệ trưởng Thôi Chương Uyển tự mình hạ lệnh, bắt Hình Tác phải đi theo bên cạnh Khu Tình, không cho phép Khu Tình hành động đơn độc.Khu Tình không thể lại xảy ra chuyện.Hình Tác vô cùng kiêng kị Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta nói với Khu Tình: “Khu đại nhân, cẩn thận một chút, tên kia không phải loại lương thiện.”Khu Tình lạnh lùng nhìn hắn ta một cái, cho dù thực lực mạnh hơn Khu Tình, cái nhìn này của Khu Tình vẫn khiến Hình Tác cảm thấy lạnh cả người.Khu Tình hiện tại là trong lòng tràn đầy hối hận, nàng ta chẳng qua chỉ rời đi trước đệ đệ mình một bước, trước sau chưa đến một khắc đồng hồ.Nhưng, chính khoảng thời gian này lại khiến nàng ta và đệ đệ thiên nhân vĩnh biệt.Đệ đệ hồn phi phách tán, hoàn toàn chết đi, biến mất khỏi thế giới này.Bình thường nàng ta nghiêm khắc với đệ đệ nhưng đây là tình yêu tỷ tỷ dành cho đệ đệ.Trong Thánh tộc, không có thực lực, sẽ chỉ biến thành nô lệ, không bằng heo chó.Chỉ có có đầy đủ thực lực, mới có thể sinh tồn được trong Thánh tộc, có thể nắm giữ vận mệnh của mình.Lần này, đi vào tổ địa, vốn cho rằng là một việc phải làm, không ngờ lại là ác mộng của đệ đệ.Mệnh vẫn tổ tinh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận