Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 618 - Chưa xuất giá mà đã không tôn trọng ta



Chương 618: Chưa xuất giá mà đã không tôn trọng taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThiều Thừa hài lòng nhìn đồ đệ của mình, đồ đệ này tuy rằng hơi lười một chút, nhưng làm việc lại vô cùng chu đáo kín kẽ, không cần lo lắng.Thiên Cung Môn coi như là xui xẻo.Thiều Thừa thậm chí mặc niệm một giây đồng hồ cho Thiên Cung Môn ở trong lòng.Mạnh Tiêu thấy kế hoạch của Lữ Thiếu Khanh thật sự thành công, không biết vì sao trong lòng lại vui vẻ, rất vui vẻ.Nhưng mà nhớ tới lời sư phụ dạy nàng ta hai ngày nay, nói nữ hài tử nhất định phải rụt rè, nàng ta cố gắng thu lại, giả bộ thành một đại tỷ nói với Lữ Thiếu Khanh: "Không tệ nha, đáng khen ngợi. Lần sau không ngừng cố gắng."Ung Y thấy thế, lập tức khinh bỉ: "Xì, mèo mù đụng phải chuột chết mà thôi."Mặc dù nói như vậy, nhưng trong lòng ông ta không thể không bội phục.Lữ Thiếu Khanh chỉ dựa vào sức một mình mà phá vỡ tính toán của Thiên Cung Môn, nếu Thiên Cung Môn biết tính toán của bọn họ bị Lữ Thiếu Khanh phá nát, nhất định sẽ tức chết.Lại nhìn đồ đệ ngoan của mình.Mặc dù Mạnh Tiêu đã cố gắng thu lại, nhưng một đôi phát sáng lại sớm bán đứng nàng ta.Điều này cũng làm cho Ung Y không thể không thừa nhận, đồ đệ của mình vẫn có chút chênh lệch so với tiểu tử hỗn đản này.Lữ Thiếu Khanh không nhiều lời, hắn chỉ nói với Ung Y: "Ung tiền bối, các ngươi định rời đi vào lúc nào vậy?"Ung Y trừng to mắt: "Ngươi đang đuổi ta đi sao?"Hỗn đản, ngươi cho là ta muốn ở đây ư? Nếu không phải đồ nhi ngoan của ta muốn chờ ngươi thì ta đã sớm mang theo nàng ta trở về rồi.Lữ Thiếu Khanh không phủ nhận, ngược lại còn thành khẩn nói với ông ta: "Xem là như vậy đi, ta cảm thấy ngươi nên nhanh chóng mang theo nàng ta rời khỏi nơi này.""Vì sao?" Ung Y giận dữ, ta rời đi khi nào còn cần ngươi quản sao?Bởi vì đồ đệ, Ung Y càng nhìn Lữ Thiếu Khanh càng không vừa mắt."Hừ, ta muốn đi tự nhiên sẽ đi, còn không tới phiên ngươi đuổi ta."Phản rồi, chưa xuất giá mà đã không tôn kính ta như vậy, một khi qua cửa, trong nhà còn có vị trí của ta sao?Mạnh Tiêu bĩu môi, tên này muốn làm gì vậy?Đuổi ta đi sao? Thật sự là đáng ghét, nàng ta thở phì phò nói: "Ta cũng không muốn đi."Tiêu Y dứt khoát ôm tay Mạnh Tieu, nói: "Đúng vậy, Nhị sư huynh, mọi người đang ở rất tốt, tại sao lại muốn bọn họ đi?"Tiêu Y và Mạnh Tiêu là mới quen như đã thân, trong khoảng thời gian này ở chung hòa hợp, tình như tỷ muội, không nỡ tách ra nhanh như vậy."Đúng vậy, đúng vậy." Mạnh Tiêu thở phì phò làm mặt quỷ với Lữ Thiếu Khanh, ôm lấy Tiêu Y: "Nơi này cũng có chỗ ở, tại sao nhất định phải đuổi chúng ta đi? Tên vô lại."Ai nha, đồ phản bội nhỏ này."Muội là cái là đồ phản bội, sư phụ, người xem kìa, mau trục xuất muội ấy ra khỏi sư môn đi."Thiều Thừa lại không nhịn được mắng chửi người: "Hỗn trướng, bớt nói hươu nói vượn lại đi."Cũng không nhìn xem nơi này còn có người ngoài, trò đùa này có thể đùa loạn sao?Chẳng may bị người lầm tưởng ta là sư phụ chanh chua, khuôn mặt già nua này phải để ở đâu?"Nói rõ ràng một chút, tại sao muốn đám Ung huynh rời đi."Thiều Thừa hiểu Lữ Thiếu Khanh, bởi vì Ung Y từng giúp đỡ ông, cho nên mặc dù bình thường Ung Y nhìn Lữ Thiếu Khanh không vừa mắt, nhưng Lữ Thiếu Khanh cũng không so đo với ông ta, lại càng không vô duyên vô cớ đuổi người rời đi như vậy.Lữ Thiếu Khanh nhún nhún vai, nói: "Thử đoán cũng đoán được mà, lần này Thiên Cung Môn ăn thiệt thòi lớn như vậy. Nhưng Ma tộc quá mạnh, Thiên Cung Môn tạm thời không có biện pháp tìm bọn họ báo thù, cơn tức này dù sao cũng phải tìm một chỗ phát tiết chứ?"Ung Y hiểu: "Ý của ngươi là Thiên Cung Môn sẽ gây phiền phức cho ta?"Lữ Thiếu Khanh gật đầu: "Không sai, không tìm ngươi thì tìm ai?"Đương nhiên, người của Thiên Cung Môn cũng có thể tìm hắn.Nhưng mà Ung Y là người cao hơn, trời sập thì có ông ta chống đỡ, Thiên Cung Môn muốn tìm cũng phải đi tìm ông ta trước.Giọng điệu của Lữ Thiếu Khanh quá tuyệt đối, Ung Y khó chịu hừ một tiếng: "Không thể tìm các ngươi sao? Thực lực của các ngươi yếu hơn ta nhiều mà."Ung Y khó chịu, ngươi bảo ta rời đi ta liền rời đi sao? Ngươi là ai chứ?Ung Y khó chịu, ngạo kiều nói: "Ta sẽ không đi, các ngươi muốn rời đi thì cứ rời đi, ta vừa tới Triều Thành, còn chưa đi dạo đàng hoàng nên không có ý định rời đi."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, lập tức trở mặt, không chút khách khí nói: "Tốt lắm, ngươi và cô nàng này dọn ra ngoài, tự mình tìm chỗ ở đi, từ hôm nay trở đi chúng ta mỗi người một ngả, đường ai nấy đi."Ung Y cắn răng, muốn đánh người: "Dựa vào cái gì, nơi này là của ngươi sao?""Không phải của ta, nhưng không khác gì của ta."Quản Đại Ngưu cũng nổi giận, cái gì là của ngươi? Hắn ta lập tức nhảy ra, tuyên thệ chủ quyền của mình: "Ta mới là chủ nhân nơi này."Lời này gần như là rống lên.Hắn ta thân là chủ nhân, nhưng cảm giác tồn tại ở chỗ này lại quá thấp, lúc nào cũng có thể bị người đảo khách thành chủ, tu hú chiếm tổ chim khách.Nhìn Quản Đại Ngưu kích động mọi người đều ngạc nhiên, vì sao tên mập này lại kích động như vậy?Ung Y nói với Quản Đại Ngưu: "Đúng lúc, tên mập, ngươi là chủ nhân nơi này, ngươi có ý kiến gì với việc sư đồ ta muốn ở lại nơi này không?"Quản Đại Ngưu cầu còn không được, lão nhân này hình như không hợp với tên hỗn đản kia, người như vậy tuyệt đối là bằng hữu của mình.Quản Đại Ngưu gật đầu, một lời đồng ý: "Tiền bối muốn ở bao lâu thì ở."Nếu giữ quan hệ tốt với lão đầu là Nguyên Anh tầng chín này, nói không chừng đến lúc đó có thể cùng nhau đối phó tên hỗn đản kia.Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: "Ta không đồng ý, các ngươi đừng đứng cùng một phe đối phó với ta..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận