Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 624 - Tiến vào Tù Hồn sơn mạch



Chương 624: Tiến vào Tù Hồn sơn mạchNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmHoàn cảnh nơi này cũng tạm được, trong sơn cốc có một con sông nhỏ chảy xuyên qua, nước sông thanh tịnh thấy đáy, trong sông có cá con đang vui sướng vùng vẫy, vô cùng yên tĩnh.Hơn nữa nơi này không có sương mù, không khác gì bên ngoài, có thể thấy rõ bầu trời, sau khi mặt trời hạ xuống phía tây đã chiếu ánh nắng cuối cùng vào sơn cốc, nhuộm thành màu vỏ quyets.Mọi người ngồi xuống, Tiêu Y lo lắng hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Nhị sư huynh, tiểu Hồng không sao chứ?”Lữ Thiếu Khanh tức giận nói: “Quản nó, chết thì chết đi, chết rồi, ta còn có thể bớt lo một chút.”“Khì khì.”Tiêu Y cười khì khì một tiếng, biết Nhị sư huynh mình tâm khẩu bất nhất.Sắc trời dần dần tối, Ung Y hỏi Lữ Thiếu Khanh: “Tiểu tử, nơi ngươi nói rốt cuộc là ở đâu?”“Mấy ngày rồi chưa từng thấy ngươi lấy tàng bảo đồ ra xem, rốt cuộc là ngươi có biết chỗ không?”Trong lòng Ung Y vô cùng lo lắng, tiểu tử này không phải muốn dẫn mọi người tới đây tìm chết đấy chứ?Lữ Thiếu Khanh nằm trên một tảng đá bằng lớn, rất thoải mái.Lữ Thiếu Khanh không cần xem tàng bảo đồ, giới chỉ trong tay chính là la bàn tốt nhất, đi theo nó là được rồi.“Ta cũng không biết là nơi nào, nhưng có lẽ không xa nữa đâu.”Nghe thấy câu trả lời như vậy, Ung Y muốn đánh người, thật sự là khốn kiếp.Nhìn dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh bây giờ, ông ta càng muốn đánh người hơn.Ngươi cho rằng tới đây du lịch à?Nhìn mặt trăng treo trên trời, ánh trăng thanh u làm cho tâm trạng Ung Y không bình tĩnh được.Ông ta nói với Lữ Thiếu Khanh: “Nơi này không phải đất lành gì, nguy hiểm ở khắp mọi nơi, không ai biết nguy hiểm sẽ tới từ đâu.”Quản Đại Ngưu lẩm bẩm một câu: “Trên đường đi cũng có gặp nguy hiểm gì đâu.”Thứ duy nhất được gọi là nguy hiểm mà mọi người đã gặp chính là con rắn độc dài trăm thước kia, không gây ra bất kỳ uy hiếp gì với đám người.Quản Đại Ngưu vừa nói xong, từ xa truyền đến tiếng gầm lên giận dữ."Rống!"Thanh âm như sấm nổ, từ đằng xa truyền đến, sau một khắc, như gió lốc cấp mười đánh tới, cây cối xung quanh bị thổi cho rắc rắc, cát bay đá chạy, trong sơn cốc cuốn lên bụi bay.Một cỗ sóng xung kích vô hình mang theo mùi máu tanh xuyên qua cơ thể mọi người khiến sắc mặt mọi người ở đây đều biến đổi.Chỉ gầm lên giận dữ đã tạo ra thanh thế như vậy, đây rốt cuộc là tồn tại dạng gì?Còn chưa đợi đám người kịp phản ứng, nơi xa lại có tiếng gầm lên giận dữ.Lữ Thiếu Khanh bay lên, ánh mắt trông về phía xa, ở phía xa, hai bóng đen to lớn dưới ánh trăng, trong rừng, trên đỉnh núi đứng đối mặt nhau."Ai da, cái này phải hơn ngàn mét?”Lữ Thiếu Khanh nói thầm.Bọn hắn ở cách nơi này rất xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng to lớn.Đám người cũng nhìn thấy bóng đen to lớn nơi xa, dưới bóng đêm, như là Thần Ma đem đến cho đám người một loại cảm giác áp bức to lớn.Thứ này dọa mấy thanh niên sợ hãi."Đây, đây là cái gì?”"Sư phụ, đây là, đây là cái gì?"Cho dù là Úc Linh, cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.Trong Thánh tộc cũng không có cơ thể ngầu như thế này.Sắc mặt Ung Y nghiêm túc, chậm rãi phun ra hai chữ: “Yêu thú!""Yêu thú?"Nhóm thanh niên lại một lần nữa kinh ngạc.Yêu thú ở cái thế giới này không phổ biến, nghe đồn bọn chúng đã sớm đến một thế giới khác.Vì thế giới này có quy tắc đại đạo nên rất ít sinh ra yêu thú.Chỉ có một vài huyết mạch đặc biệt thức tỉnh hoặc trong vài hư không bí cảnh mới có thể tồn tại yêu thú, bọn chúng cũng có thể tồn tại ở thế giới này.Nhưng, yêu thú có thể tồn tại trong thế giới này đều rất đặc biệt.Chúng cường đại hoặc có năng lực cực kỳ đặc biệt cũng sẽ không dễ dàng xuất hiện trước mặt nhân loại.Ung Y gật đầu, ngưng trọng nhìn về phía hai bóng đen đang giằng co: “Cũng chỉ có yêu thú mới có cơ thể khổng lồ như vậy, nhân loại chúng ta, cho dù là tu luyện công pháp đặc biệt cũng không thể có cơ thể cao lớn như vậy.”Yêu thú có thể xuất hiện ở đây, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là tồn tại kinh khủng tuyệt đối.Ung Y nhìn Quản Đại Ngưu một chút, chỉ vào hai bóng đen xa xa nói với hắn ta: “Đây chính là nguyên nhân trên đường đi chúng ta không gặp bất kỳ nguy hiểm gì khác. hẳn là chúng ta đã đi vào địa bàn của một trong hai con yêu thú kia.”Sắc mặt Quản Đại Ngưu sụp đổ, đúng là có khả năng này.Loại yêu thú này vừa nhìn liền biết kinh khủng, còn có ai dám bước vào địa bàn của nó?Gặp phải loại tồn tại này, trốn được bao xa phải chạy bấy xa.“Ta, giờ chúng ta nên làm gì? Vẫn tiếp tục đi tới sao?”Quản Đại Ngưu rụt cổ lại hỏi.Ánh mắt của mọi người rơi trên người Lữ Thiếu Khanh.Ở chỗ này mặc dù cách hai yêu thú kia một khoảng cách, nhưng loại khoảng cách này đối với loại tồn tại kia mà nói chẳng qua chỉ cách một bước thôi.Tiếp tục đi, nói không chừng sẽ chạy tới trước mặt chúng.Lữ Thiếu Khanh không nói gì, mà là nói: “Bọn chúng đánh nhau rồi.”Mọi người nhìn lại, ở phía xa có hai bóng đen cực lớn đang hung hăng đụng vào nhau."Uỳnh!"Một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên.Sóng xung kích mạnh mẽ từ xa mà đến, núi rừng gào thét, cát bay đá chạy, cây cối ào ào rung động.Mọi người cũng có cảm giác lỗ tai ong ong chấn động.Sắc mặt Úc Linh trắng bệch, Ma tộc tự xưng là thân thể mạnh mẽ, nhưng đối với hai bóng đen trước mặt này cơ thể mạnh mẽ của Ma tộc dường như chỉ là chuyện cười.Bóng dáng chúng nó tuy rằng khổng lồ, nhưng tốc độ tuyệt không chậm, mỗi một lần thân thể chúng nó lần va chạm, đều phát ra tiếng nổ ầm trời giống như dã thú chém giết, khí tức khốc liệt mà lại khủng bố, làm cho sắc mặt mọi người trắng bệch."Grào!""Grào!"Chúng nó chém giết kịch liệt, mỗi cái va chạm có thể đụng vỡ một ngọn núi, mỗi cái va chạm liền làm cho mặt đất xuất hiện khe nứt sâu không thấy đáy.Cho dù là Ung Y cũng thấy tê cả da đầu.Quá kinh khủng.Cho dù ông ta là Nguyên Anh tầng chín cũng không đủ tự tin để có thể chịu đựng được một quyền một cước của chúng nó.Lữ Thiếu Khanh thầm nghĩ, hai con yêu thú này còn mạnh hơn cả Hóa Thần sao?Một quyền giống như một quả đạn hạt nhân rơi xuống, sóng khí vô tận dâng lên, sóng xung kích cực lớn san bằng mọi thứ xung quanh.Nếu như chúng nó tiến vào thành thị của nhân loại, chỉ cần vài quyền liền có thể hủy diệt một tòa thành.Cái quái gì vậy, cuối cùng thì tiểu đệ ma quỷ có lai lịch gì chứ?Rốt cuộc là loại bảo bối gì mà đáng giá giấu ở chỗ này.Điều khiến Lữ Thiếu Khanh an tâm chính là nơi này của bọn họ còn cách yêu thú rất xa, dù có đánh kịch liệt hơn nữa cũng sẽ không ảnh hưởng đến nơi này.Rất nhanh, mấy canh giờ trôi qua, sắc trời trắng bệch, mặt trời nhảy ra khỏi mặt đất, xua tan bóng tối, rải ánh sáng mặt trời màu vàng đầy mặt đất.Mọi người cũng thấy rõ bộ dáng thực sự của hai yêu thú.Một con yêu thú Bạo Long trên lưng mọc hai cánh, đứng thẳng mà đi.Một con là yêu thú Tê Ngưu khổng lồ đầu dài sừng nhọn.Vào ban ngày, mọi người càng có thể nhìn ra được sự khủng bố của bọn chúng.Chân trước của yêu thú Bạo Long ngắn nhỏ, một móng cào xuống, mặt đất nứt ra, xuất hiện một khe nứt thật lớn.Sừng nhọn của yêu thú Tê Ngưu chạm vào, một ngọn núi trong nháy mắt chia năm xẻ bảy bị san thành bình địa.Hai con yêu thú dường như muốn quyết sinh tử, điên cuồng tấn công đối phương.Yêu thú Bạo Long cào móng xuống, để lại vết thương thật sâu trên thân thể yêu thú Tê Ngưu, máu tươi chảy ròng.Sừng nhọn của yêu thú Tê Ngưu không gì không phá, cũng đụng vào trên người yêu thú Bạo Long, đánh nó bay mấy trăm dặm.Ánh mắt hai bên đỏ ngầu, phẫn nộ gào thét gầm gừ, mỗi một kích đều mang theo uy thế kinh thiên, có xu thế muốn đẩy đối phương vào chỗ chết.Lữ Thiếu Khanh cảm thấy thực lực của chúng ít nhất cũng phải là Hóa Thần trở lên.Thậm chí hắn còn cảm thấy Hóa Thần đến cũng không chắc có thể đánh thắng được chúng nó.Chúng nó biểu hiện ra uy lực quá mức kinh người.Hơn nữa, hai con yêu thú chỉ đơn thuần là lấy lực lượng chém giết, còn chưa thấy chúng nó sử dụng pháp thuật gì."Cái này, ta, sao ta lại cảm thấy chúng nó đang hướng lại gần bên này nhỉ?"Quản Đại Ngưu nói với giọng run run.Sắc mặt mọi người cũng đại biến, chúng nó đúng thực là đang đến gần phía mấy người bọn họ."Xong đời!" Quản Đại Ngưu kêu lên: "Chạy mau."Đối mặt với yêu thú như vậy, không ai có lòng tin sẽ chống cự được."Kêu cái gì mà kêu." Lữ Thiếu Khanh quát: "Bình tĩnh một chút, hoảng cái gì?"Lữ Thiếu Khanh cũng muốn chạy trốn, nhưng nếu tùy tiện chạy, không chừng sẽ khiến cho hai con yêu thú chú ý.Nhân loại hẳn là rất ít khi đặt chân tới nơi này, nếu để cho chúng nó phát hiện ra mọi người, không chừng sẽ coi bọn họ như một bữa sáng ăn, ăn xong rồi lại tiếp tục đánh nhau.Dù sao yêu thú cũng có lực hấp dẫn đối với nhân loại mà nhân loại cũng có lực hấp dẫn đối với yêu thú, đôi bên hấp dẫn lẫn nhau.Nhân loại thích da lông lân giáp và nội đan của yêu thú, yêu thú cũng thích máu thịt giòn tan của nhân loại.Quản Đại Ngưu nóng nảy: "Bây giờ không chạy, chẳng lẽ ngồi ở chỗ này chờ chúng nó tới, bị chúng nó coi là bữa sáng sao?"Lữ Thiếu Khanh cười lạnh: "Ngươi có thể chạy, không ai cản ngươi, nhưng ta sẽ rất cảm kích ngươi đấy.""Có ý gì?" Quản Đại Ngưu không hiểu ý Lữ Thiếu Khanh.Ung Y buồn bực, tên mập này chỉ có thịt không có đầu óc sao? So với tên tiểu tử khốn kiếp này còn kém xa, ông ta tốt bụng nhắc nhở Quản Đại Ngưu: "Đừng thấy chúng nó có thân hình khổng lồ mà chủ quan, một con muỗi bay qua chúng nó cũng có thể phát hiện. Ngươi nói xem, nếu chúng ta đột nhiên chạy trốn, có thể sẽ khiến cho chúng nó chú ý hay không?"Quản Đại Ngưu hiểu được, nhưng mà trong lòng hắn ta càng hoảng, nếu không chạy, thật sự sẽ phải chờ chết ở chỗ này sao?"Nhưng mà, chúng nó đang đi về phía này, nếu chúng ta không đi, ngồi ở chỗ này chờ chết sao?"Ung Y hừ một tiếng: "Sợ cái gì? Vẫn còn cách nơi này rất xa, chúng không chắc sẽ đi về phía này."Hai con yêu thú quá lớn, chúng nó không có chiến trường cố định, tùy thời sẽ biến hóa phương hướng.Thiều Thừa cũng không nhịn được lo lắng, hai con yêu thú thật lớn, thực lực khủng bố, đừng nói đối kháng chính diện, chỉ riêng dư âm trận chiến của chúng tản mát ra cũng đủ để cho người ở đây bị thương, thậm chí ngã xuống.Cho dù là Ung Y Nguyên Anh tầng chín cũng đánh không lại.Thiều Thừa hỏi Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, có cách gì không?"Ung Y cũng nhìn Lữ Thiếu Khanh, đối mặt với hai yêu thú khủng bố, ông ta cũng không có biện pháp."Tiểu tử, là ngươi mang chúng ta tới đây, mau nghĩ cách đi."Lữ Thiếu Khanh nói với Ung Y: "Ung tiền bối, hay là ngươi đối phó với hai yêu thú này, để chúng ta chạy trước thì thế nào?"Ung Y tức chết, đây là biện pháp chó má gì vậy? Nếu ta có thể đánh thắng hai con yêu thú khủng bố này, ta còn đứng ở đây nói nhảm với ngươi làm gì?Ung Y thở phì phò nói: "Ta đánh chết ngươi, đưa cho chúng làm điểm tâm, để chúng buông tha cho chúng ta, như vậy càng tốt hơn.""Thiếu Khanh, đừng nói đùa nữa, mau nói cách gì đi." Thiều Thừa cũng có chút tức giận, tiểu tử này chính là như vậy, không đứng đắn.Đã là lúc nào rồi, còn có tâm tư nói đùa, nếu như không có người ngoài ở đây, ta nhất định phải mắng ngươi hai câu."Con nói rồi, đây chính là cách mà con có thể nghĩ ra." Lữ Thiếu Khanh buồn bực, ta nói thật, sao các ngươi lại không tin chứ?"Thực lực Ung Y tiền bối mạnh như vậy, chỉ có thể để ông ấy đi hấp dẫn lực chú ý của yêu thú, còn chúng ta nhân cơ hội chạy trốn, chờ Ung Y tiền bối thoát khỏi yêu thú thì sẽ tụ hợp lại với nhau."

Bạn cần đăng nhập để bình luận