Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 643 - Dụ dỗ cây ngô đồng



Chương 643: Dụ dỗ cây ngô đồngNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMọi người cạn lời.Ngươi tưởng cái cây này là gì?Là cô nương trẻ tuổi không hiểu sự đời chắc?Bỏ trốn cùng ngươi?Lời như này mà ngươi cũng dám nói? Không sợ sét đánh chết ngươi à?Đây là gốc ngô đồng thần đấy, có lẽ trên đời này chỉ có một cái cây này thôi.Vài câu nói mà đòi lay động được nó?Liễu Xích cũng không nhịn được mà cười lạnh.Ngây thơ, hay là ngu ngốc?Ông ta rời khỏi thân cây, đứng sang một bên, chuẩn bị xem trò vui, trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ: "Tên nhóc loài người, ngươi tưởng rằng chỉ dựa vào mấy lời này mà có thể khiến cây ngô đồng thần đi khỏi đây cùng ngươi?"Cây ngô đồng thần còn chẳng buồn để ý đến ngươi thì có.Cây ngô đồng không có bất kỳ phản ứng nào, Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Cây thần à, cả ngày ngươi chỉ ở đây nhàm chán lắm, thế giới lớn như vậy, ngươi nên ra ngoài thăm thú đó đây, nhìn thử thế giới bên ngoài.""Đi nào, đi theo ta, ta dẫn ngươi đi ngắm phong cảnh thế giới."Tiêu Y ở bên cạnh không nhịn được, nhỏ giọng lầm bầm: "Nhị sư huynh, đi theo huynh, chẳng qua là đổi chỗ ngủ khác mà thôi.""Nơi đây linh khí dồi dào, hoàn cảnh tốt đẹp, ở đây ngủ so với theo huynh ra ngoài thì tốt chán."Nhị sư huynh nhà này thích nhất là nằm yên không nhúc nhích, chỉ hận không được nằm mỗi ngày, nói gì mà ra ngoài đi lại thăm thú đều là nói phét.Bình thường ăn bữa cơm còn phải đặt đồ bên ngoài cơ.Lữ Thiếu Khanh nói lời thâm tình nhưng cây ngô đồng chẳng có bất cứ phản ứng nào.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục nói: "Ra ngoài đi lại tốt biết bao nhiêu, ở mãi chỗ này làm trạch nam thì có gì hay chứ?""Đi theo ta ra ngoài, ta sẽ tìm cho ngươi các loại đất khác nhau đủ cho ngươi ăn no, có được không? Ở đây trừ cứt chim thì còn gì đâu chứ?"Liễu Xích giận dữ: "Tên nhóc loài người, ngươi muốn chết phải không?"Mẹ nó, đừng tưởng ta không biết ngươi đang chửi ta.Cảnh giới như ta mà còn đi nặng chắc?Lữ Thiếu Khanh quay đầu, nghiêm túc nói: "Tiền bối, đừng có đổ oan lung tung nhé."Liễu Xích tức đến nỗi giậm chân, mặt đất lập tức chấn động, một khe nứt sâu không thấy đáy lan ra phía xa.Mặt đất rung lên ầm ầm không khác nào xảy ra một trận động đất.Ung Y nhìn Liễu Xích bằng ánh mắt chứa vài phần đồng cảm.Thấy chưa, đây chính là kết quả khi không đánh chết tên nhóc khốn kiếp này.Có thể khiến người ta tức chết.Cho dù thực lực của ngươi có mạnh đến mấy, ngươi cũng sẽ tức đến tổn thọ.Lữ Thiếu Khanh tiếp tục vỗ cây ngô đồng, nói: "Một mình ngươi ở đây, không cô đơn à? Không cô đơn sao? Không muốn tìm người nói chuyện ự? Vừa khéo, sư muội ta rất lắm lời, người thì ngốc mà nói thì nhiều, nàng có thể nói chuyện với ngươi."Ánh mắt của mọi người không nhịn được lướt đến người Tiêu Y.Gương mặt Tiêu Y đỏ bừng, trước tiên nàng cúi đầu, cảm thấy rất ngượng.Nhưng ngay sau đó nàng ngẩng phắt đầu dậy, tức giận quơ nắm đấm bày tỏ kháng nghị: "Nhị sư huynh, không được nói lung tung, còn lâu ta mới ngốc, càng không phải đứa nói nhiều."Tiêu Y thầm hoảng sợ, thì ra ta trong lòng nhị sư huynh lại mang những nhãn mác này sao?Thiều Thừa không nhịn được, mắng: "Khốn nạn, có ai nói sư muội như ngươi không?"Lữ Thiếu Khanh lập tức sửa lời: "Sư muội của ta dung mạo xinh đẹp giọng nói ngọt ngào, ngốc nghếch kiểu dễ thương, ngươi đi theo ta, đảm bảo không để ngươi cô đơn."Tiêu Y muốn đi đập tường, cho dù sửa lời thì mình vẫn không thoát khỏi chữ ngu.Rõ ràng ta không ngu có được không.Trông cây vẫn không có phản ứng, Lữ Thiếu Khanh lại đổi cách khác: "Ngươi cứ ở đây thì làm sao mà khai chi tán diệp được? Thân là cây thần thì nên gánh vác trọng trách giúp gia tộc cây thần trở nên lớn mạnh, theo ta rời khỏi đây, ra ngoài kia sinh con, phát triển chủng tộc của ngươi.""Nơi này có gì tốt chứ? Chỗ này chỉ có lão chim ở với ngươi, không bằng ngươi theo ta ra bên ngoài, muốn loài chim nào cũng có."Liễu Xích lại tức giận, thằng nhóc đáng ghét, ta nhịn ngươi lâu lắm rồi."Tên nhóc loài người, ta thấy ngươi muốn chết thì phải."Lão chim?Mẹ nó ai là lão chim?"Giờ ta mới hơn hai nghìn tuổi, lão cái mẹ gì."Lữ Thiếu Khanh quay đầu, vẻ mặt ngạc nhiên: "Ngươi già vậy rồi á?"Liễu Xích muốn đánh người, nhưng mà nhìn đến Tiểu Hồng, ông ta lại nhịn xuống, lạnh lùng nói: "Cho ngươi cơ hội nói thêm ba câu nữa, nếu ngươi không làm được thì bỏ cái tay thối của ngươi ra."Quá đáng ghét, đáng ra ban nãy không nên cho ngươi cơ hội."Có thấy mất mặt không?" Lữ Thiếu Khanh không vui, kêu to với Liễu Xích: "Thân là tiền bối mà nhỏ nhen như vậy, có thấy mất mặt không?""Đây là cây ngô đồng thần chứ có phải con chó con mèo đâu, vài câu nói mà đòi thuyết phục được nó, chơi nhau hả."Nhìn thấy biểu cảm lo lắng của Lữ Thiếu Khanh, Liễu Xích lại cảm thấy thoải mái trong lòng, biết trước như vậy thì đã ra quy định cho tên nhóc loài người đáng ghét này từ nãy rồi.Có điều bây giờ cũng không muộn.Ta không tin ngươi có thể thuyết phục được cây ngô đồng thần chỉ với ba câu nói.Ánh mắt ông ta lộ ra sự đắc ý, niềm vui trong lòng không tài nào giấu được: "Chỉ ba câu."Chim thối.Lữ Thiếu Khanh thầm "thăm hỏi" Liễu Xích.Nhưng đây là địa bàn của người ta, người ta nắm quy tắc, thực lực còn mạnh như thế, hắn đành hết cách, chỉ có thể chấp nhận.Lữ Thiếu Khanh quay sang nói với cây ngô đồng: "Theo ta đi, cho ngươi ăn no uống đủ.""Một câu!""Đi theo ta, ta bảo đảm cuộc sống về sau của ngươi càng tốt hơn.""Hai câu!"Cây ngô đồng vẫn không có phản ứng gì, mà Lữ Thiếu Khanh thì chỉ còn lại cơ hội cho một câu cuối cùng.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh buồn rầu, đúng là không dễ dàng chút nào.Câu cuối cùng, nên nói gì cho phải đây?Lữ Thiếu Khanh cau mày, đăm chiêu suy nghĩ.Thiều Thừa không nhịn được thở dài, mặc dù biết không có khả năng, nhưng ông vẫn hy vọng đồ đệ của mình có thể tạo ra kỳ tích.Nhưng bây giờ xem ra khả năng kỳ tích không cao lắm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận