Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 665 - Có cách để mạnh lên không?



Chương 665: Có cách để mạnh lên không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrong lúc mọi người khiếp sợ, bỗng nhiên một cảm giác khó có thể hình dung đánh úp lại.Linh hồn mọi người run rẩy, bọn họ cảm giác được một linh hồn cường đại đến không cách nào hình dung xuất hiện, áp chế linh hồn của bọn họ rời khỏi hình thái sinh mệnh, khiến mọi người ở đây đều run rẩy.Bùm một tiếng tất cả đều quỳ trên mặt đất, cho dù là Liễu Xích Luyện Hư kỳ cũng vậy.Tới nhanh, đi cũng nhanh, chỉ trong nháy mắt liền biến mất.Nhanh đến mức mọi người cho rằng đây chỉ là ảo giác.Nếu có người ở bên ngoài nhìn, sẽ thấy dãy núi Tù Hồn hơi lóe ra ánh sáng trắng, ánh sáng trắng biến mất trong phút chốc, dãy núi khổng lồ giống như bị rút đi linh hồn.Tuy rằng dãy núi vẫn còn, nhưng so với lúc trước, chắc chắn đã không còn giống nhau.Loại biến hóa này, cho dù là Liễu Xích cũng không thể phát hiện.Trong khắp mười ba châu, có lẽ sẽ có một số sự tồn tại mạnh hơn cảm thấy dường như có một số thay đổi nào đó trong thế giới này, nhưng để nói chính xác là những gì đã thay đổi và thay đổi như thế nào, đến bọn họ cũng không thể nhận ra."Không tốt, động tĩnh lớn như vậy người bên ngoài nhất định sẽ phát hiện, đến lúc đó sẽ có vô số người chen chúc mà đến."Sắc mặt Ung Y khẽ biến, nhịn không được hô một tiếng.Động tĩnh nơi này quá lớn, ánh sáng phóng lên tận trời mãnh liệt chói mắt, ngay cả Mặt Trời cũng phải nhượng bộ lui binh.Động tĩnh như vậy nhất định sẽ làm cho tu sĩ ngoại giới cảm thấy nơi này xuất hiện tuyệt thế bảo bối, vô số người chen chúc mà đến.Đến lúc đó tất cả bọn họ đều sẽ gặp rắc rối, cách tốt nhất là rút lui.Thiều Thừa nói với Ung Y: "Ung huynh, ngươi mang theo bọn họ rời đi đi."Ung Y không đồng ý: "Thiều huynh, huynh có ý gì? Cho dù là người khác tới, chút thực lực này của ta vẫn có thể giúp đỡ được."Ung Y tuy rằng cũng muốn rời đi, dù gì đồ nhi ngoan cũng đang ở đây, nhưng nếu để lại Thiều Thừa ở đây một mình, ông ta cũng áy náy.Lần này đi theo, chiếm được cành cây ngô đồng, nhận được một phần tình cảm của Lữ Thiếu Khanh, chỗ tốt lớn bằng trời.Tuy rằng hận không thể đánh chết Lữ Thiếu Khanh, nhưng ông ta cũng không thể rời đi như vậy.Thiều Thừa lại khăng khăng muốn Ung Y rời đi, ông chỉ vào Quản Đại Ngưu và Mạnh Tiêu nói: "Thực lực hai người bọn họ quá yếu, chẳng may gặp nguy hiểm, ngược lại sẽ làm chúng ta phân tâm. Yên tâm đi, đồ nhi ta còn lợi hại hơn so với ngươi tưởng tượng."Bị ghét bỏ, Mạnh Tiêu không vui: "Ta muốn ở lại hỗ trợ."Đồng thời vung nắm đấm, lớn tiếng nói: "Ai tới ta đánh người đó, tên kia không có ta làm sao có thể đi được?"Nhìn thấy dáng vẻ này của đồ nhi ngoan, lòng Ung Y dao động.Đây là đã coi mình là bạn gái của tên khốn kiếp kia sao?Không được, quá nguy hiểm, nếu để nàng lại đây, rất dễ bị tên khốn kiếp kia ăn thịt.Vì tương lai của Ngọc Đỉnh Phái, vẫn nên nhanh chóng rời đi thôi.Cuối cùng dưới sự kiên trì của Thiều Thừa, Ung Y mang theo Mạnh Tiêu và Quản Đại Ngưu rời khỏi nơi này.Sau khi Ung Y rời đi, Thiều Thừa nhìn Liễu Xích đang ngồi trên cây ngô đồng, chần chờ một lát, chắp tay với Liễu Xích: "Xin hỏi tiền bối, có cách nào nhanh chóng tăng cường thực lực hay không?"Thiều Thừa cũng là hành động bất đắc dĩ.Đi ra một chuyến, phát hiện đồ đệ tiến bộ nhanh hơn so với trong tưởng tượng. Làm sư phụ, trong lòng cao hứng rất nhiều, nhưng cũng có mất mát thật sâu.Ông không giúp được gì.Thiều Thừa có thể dễ dàng tha thứ cho việc mình rớt lại phía sau đồ đệ, nhưng lại không thể dễ dàng tha thứ cho việc mình không thể hỗ trợ, lại càng không thể tha thứ khi mình có thể trở thành gánh nặng của đồ đệ.Nhưng loại chuyện này, không thể tùy tiện nói ra, bằng không rất mất mặt, ngay cả đồng môn của mình cũng không thể nói.Liễu Xích thì có thể hỏi, tiền bối mạnh như vậy, hậu bối thỉnh giáo một phen, đó là chuyện rất bình thường.Liễu Xích không hề bị lay động, tiếp tục nhắm mắt ngồi xuống.Tiểu Hồng không vui, nhìn Liễu Xích kêu một tiếng.Đây chính là sư phụ của lão đại ta, cho chút mặt mũi đi.Liễu Xích bất đắc dĩ, mở mắt nhìn Thiều Thừa, trong mắt hiện lên một tia khinh thường: "Thiên phú của ngươi bình thường, chỉ có thể vùi đầu khổ tu, có thể đi bao xa thì đi bấy xa."Ta là nể tình tiểu tử kia mới mở miệng, nếu không, hừ.Thiều Thừa nghe vậy, thất vọng.Tiểu Hồng thì càng thêm không vui, kêu vài tiếng.Còn nói ngươi rất lợi hại, ngay cả điểm ấy cũng không giúp được gì.Nhìn Tiểu Hồng không chút tín nhiệm đối với mình, Liễu Xích chỉ có thể tiếp tục nói: "Để ngươi tự thân thay đổi thì rất khó, nhưng mà ở Yêu giới có một chỗ có lẽ sẽ có ích đối với ngươi, nhưng đáng tiếc, đến Yêu giới cũng rất nguy hiểm, cửu tử nhất sinh. Ngươi dám đi không?"Lữ Thiếu Khanh mở to mắt, hắn phát hiện quan tài trên bàn đã biến mất.Da đầu hắn lập tức tê dại, sau lưng phát lạnh, bị ám sao?Nhưng mà cho dù Lữ Thiếu Khanh tìm kiếm thế nào cũng không tìm thấy tung tích quan tài.Sau khi thấy không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra, Lữ Thiếu Khanh tìm một lúc liền từ bỏ, đặt ánh mắt ở trên bàn trước mắt.Cái bàn không lớn, giống như cái bàn vuông nhỏ trong nhà người phàm, màu cổ xưa làm cho cái bàn tràn ngập cảm giác năm tháng.Lữ Thiếu Khanh đi một vòng quanh bàn, sau khi xác định không có nguy hiểm mới đưa tay chạm vào bàn.Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến, cái bàn cổ xưa lại có cảm giác âm hàn.Lữ Thiếu Khanh nhịn không được hoài nghi suy đoán: "Không phải là làm từ vách quan tài chứ?"Sau đó lại do dự, nếu đúng là vách quan tài, vậy thì có chút xui xẻo. Mang theo nó, có thể sẽ chịu xui xẻo hay không?Thế nhưng nghĩ lại, vật liệu làm cái bàn này khẳng định bất phàm, đến lúc đó cầm đi bán đổi linh thạch cũng tốt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận