Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 676 - Sao sợ vậy, về bú sữa mẹ đi



Chương 676: Sao sợ vậy, về bú sữa mẹ điNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhông thể nói rằng Hóa Thần vừa ra tay, Nguyên Anh kỳ bọn họ liền không thể phản kháng, đứng ở đây chờ chết sao.Lữ Thiếu Khanh tuyệt không lo lắng.Sau khi Hề Ung ra tay cũng nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh, chuẩn bị sẵn sàng để ứng đối bất cứ lúc nào.Lỡ như Liễu Xích muốn ra tay, hắn ta cũng có thể lập tức ngăn cản, sau đó chạy trốn bất cứ lúc nào.Trong mắt Hề Ung, Lữ Thiếu Khanh không có ý định ra tay ngăn cản, ngược lại còn ung dung đưa tay đón lấy một con chim nhỏ màu đỏ từ trên đầu nha đầu Tiêu Y.Làm gì vậy?Trong lòng Hề Ung khó hiểu.Đây là từ bỏ rồi sao?Muốn cáo biệt với sủng vật sao?Nếu vậy cũng không tệ, nếu có thể đánh chết ở đây mọi chuyện coi như xong.Nhưng mà sau một khắc, Hề Ung biết chuyện gì xảy raMột chưởng hung ác của Hề Ung lúc sắp rơi lên người Lữ Thiếu Khanh thì chợt biến mất, không có một chút dấu hiệu nào.Như một cơn gió, vù một cái đã không thấy đâu.Hề Ung hơi không phản ứng kịp.Là tiểu tử kia có thủ đoạn gì sao?Sao công kích của hắn ta có thể lặng lẽ biến mất không một tiếng động được?Quả nhiên kẻ có thể làm thịt hai Nguyên Anh kỳ Quy Nguyên Các ta đúng là không tầm thường.Nhưng mà!“Nhân loại tiểu tử, ngươi không nên quá phận!”Giọng Liễu Xích vang lên, trong giọng nói mang theo sự phẫn nộ.Hề Ung theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy Liễu Xích mặt mũi tràn đầy nộ khí, giận dữ nhìn Lữ Thiếu Khanh, loại biểu lộ này giống như hận không thể nuốt chửng Lữ Thiếu Khanh.Mọe.Hề Ung hiểu ra, là Liễu Xích ra tay hóa giải công kích của hắn ta.Trong lòng mắng to, loại tiền bối này đều chó thế sao?Đã nói trước không xuất thủ, kết quả vẫn xuất thủ.Mặt mũi đâu?Còn biết xấu hổ hay không?Hắn ta không dám lên tiếng chỉ trích, chỉ có thể im lặng kháng nghị.Ánh mắt u oán như một tiểu quả phụ khiến Liễu Xích hận đến mức nghiến răng.Liễu Xích cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại đê tiện như vậy, cũng hiểu vì sao luôn dẫn theo tiểu Hồng, hóa ra mục đích cuối cùng là cái này.Tiểu tử nhân loại đáng chết, thật đáng chết.Lữ Thiếu Khanh mỉm cười để tiểu Hồng đứng trên vai hắn, nói với Liễu Xích: “Tiền bối, lại giúp một tay chứ, giết chết hắn.”Liễu Xích hừ một tiếng: “Ta từ chối.”Ngươi là cái quái gì? Muốn ta ra tay thì ta sẽ ra tay sao?Ngươi là cha ta à? Ngươi là cha ta cũng không thể ra lệnh cho ta ra tay.Lữ Thiếu Khanh cười rất vui, triệu hoán thú Ung Y chạy rồi vẫn còn Triệu Hoán thú cao cấp hơn là ông đây.Lữ Thiếu Khanh nói với tiểu Hồng: “Đi đi, mời ông ấy xuất thủ. Ngươi cũng đâu muốn ta bị người ta khi dễ ở đây đúng không?”Sau khi nói xong hắn còn lột cho tiểu Hồng một viên linh đậu.Tiểu Hồng nuốt xuống liền lộ vẻ hài lòng.Nó kêu lên hai tiếng với Liễu Xích.Giúp lão đại ta đi mà.Liễu Xích tức chết, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt tiểu Hồng.Tên nhóc không tiền đồ này, ngươi là yêu thú mà chả khác gì nhân loại.Đừng biến mình thành thứ ăn hàng, biến thành truyền sủng vật của người ta chứ.Cho dù có tình cảm thì đã sao?Thân là tu luyện chi yêu, tình cảm là thứ yếu đuối nhất, là thứ rẻ rúng nhất, là thứ có thể vứt bỏ.Liễu Xích hừ một tiếng: “Ta không có công phu đó, tự hắn rước về rắc rối thì tự giải quyết đi.”Lữ Thiếu Khanh nghe xong nói với Hề Ung: “Không phải ngươi muốn cây ngô đồng sao? Ông ta là chủ nhân cây ngô đồng đấy, đi đi, xử lý ông ta, cây ngô đồng sẽ là của ngươi.”Trong lòng Hề Ung mắng to, nếu ta có thể đánh được hắn, ta đã ra tay lâu rồi, còn cần đứng đây trong lòng run sợ sao?Hắn ta chú ý thấy ánh mắt bất thiện của Liễu Xích thì vội vàng nói, suýt nữa thề thốt: “Tiền bối, vãn bối không có ý định này.”Biết thực lực của ngươi rồi, đầu ta có úng nước thì mới dám có ý định với cây ngô đồng.Lữ Thiếu Khanh khinh bỉ, còn nói là Hóa Thần, sao mà nhát thế?“Không thể nào? Hóa Thần như ngươi mà biết sợ à? Uy phong vừa rồi đâu rồi? Sợ hãi như vậy còn bước ra đây làm gì? Về bú sữa mẹ đi.”Lời lẽ của Lữ Thiếu Khanh nhẹ nhàng khiến nộ khí trong lòng Hề Ung dâng lên, rất đáng hận.Hắn ta nhìn chòng chọc Lữ Thiếu Khanh, đôi mắt phẫn nộ bắn ra quang mang sát ý tràn ngập khiến người ta kinh ngạc run rẩy.Tiêu Y đứng bên cạnh Lữ Thiếu Khanh hãi hùng khiếp vía, sắc mặt trắng bệch, dưới áp bức của Hóa Thần, nàng ta cảm thấy tim mình đập rất nhanh, tiếng rất lớn, bất cứ lúc nào cũng sẽ nổ tung.Nhưng nàng ta lại chăm chú nghe lời của Nhị sư huynh mình, trong đầu ghi nhớ kỹ càng.Quả nhiên mình so với Nhị sư huynh vẫn còn kém một chút.Công phu mắng chửi người của Nhị sư huynh là hình thành tự nhiên, không cần cố gắng để mắng.Chỉ một câu nói bình thường ngẫu nhiên cũng có thể khiến đối phương tức giận đến mức muốn giết người.Quá lợi hại, ta còn phải cố gắng học tập.Đối mặt với ánh mắt bén nhọn của Hề Ung, người bình thường sớm đã không chống đỡ được, Lữ Thiếu Khanh thì chẳng bị làm sao cả, hắn tiếp tục nói: “Động thủ đi, nhìn cái gì? Ngươi cho rằng nhìn ông ta sẽ ngoan ngoãn dùng hai tay dâng cây ngô đồng lên cho ngươi sao? Loại bảo bối này, không đánh nhau một trận, không chết vài người sao có thể chiếm được chứ?”Tính toán của Lữ Thiếu Khanh tất cả mọi người đều hiểu rất rõ, chính là muốn Hề Ung ra tay với Liễu Xích, sau đó bị Liễu Xích đánh chết.Nhưng sau khi Hề Ung biết được thực lực của Liễu Xích sao còn dám động thủ.Có cho hắn ta một trăm lá gan hắn ta cũng không dám.Giờ trong đầu hắn ta chỉ có một ý niệm đó là mau chóng rời khỏi nơi này, chạy càng xa càng tốt.Còn về nhóm Lữ Thiếu Khanh sau này còn rất nhiều cơ hội giết chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận