Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 703 -



Chương 703:Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCái lắc đầu của Kế Ngôn với Úc Mộng mà nói là một đả kích cực lớn.Ánh mắt nàng ta trong nháy mắt trở nên ảm đạm, lòng như tro nguội.Nàng ta cảm thấy thế giới này từ đây rơi vào tăm tối.Ngay cả đại nhân mạnh như vậy còn không có cách nào, Úc Mộng thật sự tuyệt vọng, cảm thấy cuộc đời đã không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa.Kế Ngôn nhìn thấy toàn thân Úc Mộng tản ra khí tức thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng, cả người suy sụp trong nháy mắt, Kế Ngôn trầm mặc trong chốc lát.Hắn ta nhìn Úc Mộng chuẩn bị rời đi rồi bỗng nhiên mở miệng: “Có một cách, cũng có thể giúp ngươi tu luyện.”Lời này thật sự là âm thanh của trời.Như mặt trời trong bóng tối trong nháy mắt phá vỡ sự tăm tối trong lòng Úc Mộng, đem đến cho nàng ta ánh sáng.Úc Mộng lại như một đóa hoa, trong nháy mắt bừng tỉnh, cả người tản ra sức sống hừng hực.“Đại, đại nhân, là thật sao?”Úc Mộng vừa mừng vừa sợ nhìn Kế Ngôn, dường như lo lắng Kế Ngôn chỉ đang an ủi nàng ta, đang dối gạt nàng ta.Kế Ngôn gật đầu: “Nhưng có thể đi được bao xa thì phải xem tạo hóa của ngươi.”Nhìn thấy tiểu nha đầu này, Kế Ngôn như nhìn thấy mình trước kia, không có ai coi trọng hắn ta, cảm thấy thiên phú của hắn ta không được, không cách nào tu luyện được.Nếu như hắn ta không gặp được sư phụ của mình giờ có lẽ hắn ta đang cày đất ở nơi nào đó, hoặc chôn xương ở đâu không rõ rồi.Tính cách của hắn ta rất dễ đắc tội người khác.Nghĩ tới đây, hắn ta lại nhớ tới sư đệ của mình.Trong lòng hắn ta thầm nói, so với mình, sư đệ mình với dễ đắc tội người khác nhất chứ?Khóe miệng Kế Ngôn không kìm được nhếch lên.Úc Mộng nhìn thấy Kế Ngôn nở nụ cười trong lòng càng vui mừng hơn.Quả nhiên không sai, đại nhân quả nhiên là người lợi hại nhất trên thế giưới này.Úc Mộng không nói hai lời định quỳ xuống bái sư.Nhưng một cỗ linh lực của Kế Ngôn nâng nàng ta dậy, không cho nàng ta quỳ xuống. Kế Ngôn nói với nàng ta: “Ta không có ý định thu đồ đệ, ta cũng không có thời gian dạy đồ đệ.”Úc Mộng nghe thấy Kế Ngôn nói không có ý định thu nhận đồ đệ thì trong lòng hết sức thất vọng.Tuy nhiên nghĩ lại, nàng ta bỗng nhiên lại cười, mắt híp lại như nghĩ đến chuyện gì vui vẻ.Lúc này tiểu viên hầu cũng vọt tới, quơ dao găm, kêu lên với Kế Ngôn, nó cũng muốn tu luyện.Kế Ngôn nhìn một người một khỉ vận mệnh tương tự nhau nở nụ cười nhàn nhạt, nói: “Sẽ rất vất vả, các ngươi xác định chứ? Nên biết bước lên còn đường này thì không có khả năng quay đầu nữa. Phía trước vô cùng hung hiểm không cẩn thận sẽ thịt nát xương tan, các ngươi nhất định phải đi lên con đường này sao?”Úc Mộng và tiểu viên hầu gật mạnh đầu, trên mặt mang theo sự kiên quyết, bọn hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này.Kế Ngôn nhìn thấy thái độ kiên định của hai người thì cũng không nói nhảm nữa, hắn ta nói: “Ta không biết cách dạy người khác, việc dạy người khác sư đệ của ta vẫn giỏi hơn. Cho nên ta sẽ dựa theo cách của hắn.”Sau khi nói xong, hai ngón khép lại, người một ngón khỉ một ngón, một cỗ kiếm mang đi vào trong cơ thể một người một khỉ.Một người một khỉ vốn đang rất vui mừng, có người chịu dạy bọn họ tu luyện, trên mặt mang theo sự vui thích.Bọn họ cảm thấy sinh mệnh này có ý nghĩa rồi.Nhưng, một khắc sau, một người một khỉ cảm thấy sinh mệnh có ý nghĩa quái gì chứ.Đau quá đi.Úc Mộng quỳ trên mặt đất mặt mũi tái nhợt, cơn đau đớn truyền đến từ trong cơ thể khiến nàng ta như gặp phải cực hình thảm thiết nhất trên thế gian, khiến nàng ta cảm thấy một khắc sau nàng ta sẽ chết.So với nàng ta, tiểu viên hầu bên cạnh dứt khoát trực tiếp hơn nhiều.Nó ngồi trên mặt đất lăn lộn, lớn tiếng gào lên, âm thanh thê lương bi ai giống như buổi tối ngày phụ thân nó chết đi vậy.Nhục thể cùng linh hồn đau nhức đến mức nước mắt nó rơi ào ạt.Một người một khỉ cảm thấy vạn kiếm xuyên tim, thân thể cũng bị vô số thanh trường kiếm đâm xuyên, mỗi một mảnh huyết nhục, mỗi một khối xương cốt đều bị trường kiếm xuyên qua. Đau đớn đâm thẳng vào linh hồn, loại cảm giác này không thể nào hình dung được.Kế Ngôn nhìn dáng vẻ đau đớn của bọn họ, gương mặt không hề có thay đổi gì, chỉ lạnh nhạt nhìn bọn họ.Vài hơi thở trôi qua, trong mắt một người một khỉ như đã qua cả một đời.“Phù phù.”“Khẹc khẹc.”Úc Mộng mồ hôi chảy đầu đìa, nửa ngày không đứng dậy nổi, tiểu viên hầu nằm rạp trên mặt đất, mồ hôi khiến lông tóc trên người ướt nhẹp, toàn thân dính bùn đất trông rất chật vật.Một người một khỉ cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn một chút, đau đớn trong cơ thể bị đánh tan, một cảm giác mới nhẹ nhàng tan ra.Tiểu viên hầu nhe răng với Kế Ngôn, trong mắt tràn ngập phẫn nộ.Úc Mộng cũng rất không hiểu, không biết Kế Ngôn định làm gì.Kế Ngôn nói với bọn họ: “Ta lưu lại trong cơ thể các ngươi một cỗ kiếm ý, sau một tháng sẽ biến mất, chính các ngươi tranh thủ thời gian lĩnh ngộ, không lĩnh ngộ được, cũng chỉ có thể nói các ngươi vô duyên với tu luyện.”Kế Ngôn không giỏi dạy người khác, hắn ta cũng không có sở trường đốc thúc người khác.Thứ hắn ta am hiểu chỉ có kiếm ý.Nếu vậy, để bọn họ một người một khỉ học lĩnh ngộ kiếm ý.Lĩnh ngộ kiếm ý, dùng kiếm ý làm bàn đạp tiến hành tu luyện, có thể đi bao xa phải xem tạo hóa của bọn họ.Đương nhiên, nếu như không cách nào lĩnh ngộ kiếm ý, không cách nào tu luyện, cũng chỉ có thể chứng minh cơ duyên của bọn họ không được, cả đời này đừng mong tu luyện.Nói thì đơn giản nhưng lại khiến một người một khỉ căng thẳng, cảm nhận được áp lực lớn lao.Đặc biệt là Úc Mộng, nàng ta lo lắng, trong lòng thấp thỏm không yên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận