Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 718 - Lui một bước lui, lui ngàn bước



Chương 718: Lui một bước lui, lui ngàn bướcNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Tiếp tục!" Trong lòng Kế Ngôn hào khí vạn trượng, chiến ý ngất trời.Trường kiếm Vô Khưu không ngừng kêu ong ong, sau đó, một luồng kiếm quang che khuất mặt trời lại hạ xuống.Kiếm ý tung hoành, chỉ trong một sát na đã che kín cả trời xanh.Tất cả những chỗ mắt thường có thể nhìn thấy bị kiếm ý nhìn không thấy lại có mặt khắp nơi bao trùm, sắc bén bá đạo.Ở trong trời đất tràn ngập vô số đạo liệt ngân, giống như vết nứt nẻ trên người búp bê sứ vậy, thiên địa có thể vỡ vụn ra bất cứ lúc nào.Một kiếm này, như đã chọc thủng hư không, hủy diệt thời gian.Mẹ kiếp, da đầu Khố Lê run lên, người này đúng là quái thai.Khố Lê không dám khinh thường, vội vàng ngăn cản.Linh lực trong cơ thể lão ta bạo phát.Quỷ Thần Trảo!Đây công pháp cao cấp hơn cả Hoàng Tuyền Trảo, công pháp Thiên cấp.Một quỷ trảo trắng xanh gầy guộc xuất hiện trong không trung, điểm khác với Hoàng Tuyền Quỷ Trảo là, lúc nó xuất hiện không có oan hồn kêu rên, khí tức u ám đáng sợ.Nó có vẻ hết sức bình thường, không có một chút uy thế nào.Nhưng mà trong mắt Khố Lê lại xuất hiện vẻ tự tin.Đây là công pháp Thiên cấp, uy lực khủng khiếp.Mặc dù là Khố gia, trong tay cũng chỉ có một loại công pháp Thiên cấp này thôi.Uy lực của nó không phải công pháp cấp thấp như Hoàng Tuyền Quỷ Trảo có thể so sánh.Kiếm quang và quỷ trảo nhanh chóng va chạm, lại làm bộc phát một vụ nổ khủng khiếp.Hừ, đây tuyệt chiêu cuối cùng của ta, xem ngươi ngăn cản như thế nào.Trong lòng Khố Lê oán hận cực độ, lão ta còn đang định tìm một thời cơ thích hợp để tung chiêu này ra, không nghĩ ngờ lại bị ép sử dụng như vậy.Khố Lê rất có niềm tin với chiêu này, lão ta tin tưởng một kiếm kia của Kế Ngôn tuyệt đối không gánh được.Nhưng mà nụ cười trên mặt Khố Lê đọng lại rất nhanh, trong tiếng nổ ầm vang, quỷ trảo của lão ta biến mất, đòn tấn công được lão ta gửi gắm kì vọng không công mà lui.Khố Lê khó có thể tin, đây chính là công pháp Thiên cấp, sao quỷ trảo của lão ta lại yếu ớt như vậy?Khố Lê không muốn tin tưởng, nhưng là lão ta không thể không tin.Một kiếm kia của Kế Ngôn đánh úp lại, lần này Khố Lê đã không ngăn cản kịp rồi."Phốc!"Khố Lê bị kiếm quang đánh trúng, biến mất trong kiếm quang.Tất cả tu sĩ Ma tộc chứng kiến cảnh tượng như vậy, đồng thời mất tiếng.Ánh mắt của Kiếm Thứ âm ngoan, nói với tùy tùng: "Đi, giết người và sủng vật của hắn ta."Kế Ngôn thở phì phò, linh lực trong cơ thể hắn ta không còn thừa bao nhiêu, chiến đấu đến bây giờ, đã bắt đầu so đấu ý chí giữa hai bên rồi.Ý chí của Khố Lê lực không bằng hắn ta, hiện tại đã chật vật tháo chạy.Đáng tiếc quá.Trong lòng Kế Ngôn thầm cảm thấy tiếc nuối.Thực lực của Khố Lê rất mạnh, tuy bị thương, nhưng lão ta còn có thể đánh tiếp.Đáng tiếc Khố Lê không có can đảm tiếp tục ở tại chỗ này, sau khi bị thương, lão ta nhanh chóng bỏ chạy.Nhưng không sao.Đối với Kế Ngôn thì kết quả như vậy cũng không tệ lắm.Đánh đến bây giờ, hắn ta cũng đã ghiền, Khố Lê chạy trốn thì thôi vậy.Kế tiếp, hắn ta có thể tìm kiếm biện pháp cứu trị Úc Mộng trong thành Đan Âm này.Nhưng mà ngay lúc trường kiếm Vô Khưu chuẩn bị trở vào bao, nơi xa truyền đến tiếng thét chói tai của Tiểu Viên Hầu.Sát ý của Kế Ngôn tức thì tăng vọt.Muốn chết!Thần thức Kế Ngôn lan tràn, bóng dáng lập lòe, xuất hiện ở chỗ của Tiểu Viên Hầu.Một tu sĩ Ma tộc đang muốn định ra tay với bọn Tiểu Viên Hầu.Sự xuất hiện của Kế Ngôn, làm cho gã kinh hãi.Sau khi kinh hãi, vẻ mặt của gã hóa thành hung dữ, gã quyết đoán ra tay với Kế Ngôn.Gã chỉ có tu vi Kết Đan kỳ nhưng lại xông thẳng về phía Kế Ngôn như một con trâu rừng.Đồng thời, gã còn hét lớn một tiếng, sóng âm từng trận.Những đòn tấn công hữu hình, vô hình đồng khởi bay về phía Kế Ngôn, vừa độc ác vừa sắc bén."Hừ!"Cho dù gã là Kết Đan hậu kỳ, nhưng trước mặt Kế Ngôn thì chẳng khác gì một con kiến.Kế Ngôn thậm chí không cần ra tay, chỉ cần hừ lạnh một tiếng, kiếm ý vô hình tràn ra mênh mông."Phốc!""Phốc!"Cơ thể của Ma tộc đó tức khắc như bị vô số lưỡi dao đồng thời cắt qua.Nhưng mà trên mặt gã lại lộ ra nụ cười hả hê.Ngay sau đó, một nguồn kiếm ý dữ dằn xuất hiện sau lưng Kế Ngôn, lao thẳng về phía Kế Ngôn.Nguồn kiếm ý đó như con sói giấu mình trong bóng đêm, tức khắc ra tay lúc con mồi thả lỏng, lộ răng nanh bén nhọn ra, giơ vuốt sói sắc bén lên với con mồi, muốn cho con mồi một đòn trí mạng.Kiếm Thứ ra tay đánh lén.Gã ra tay tàn nhẫn, thời cơ vừa lúc.Gã lòng dạ độc ác, không tiếc lợi dụng tánh mạng của tùy tùng để làm giảm cảnh giác của Kế Ngôn, sáng tạo cơ hội cho mình đánh lén Kế Ngôn.Khuôn mặt tuấn lãng của Kiếm Thứ vô cùng hung dữ, cười lạnh không ngừng.Ngươi vừa đại chiến với Khố Lê, kiệt lực suy yếu, lại lơ là sơ suất, bị ta đánh lén, cho dù ngươi có mạnh hơn ta, hôm nay ngươi cũng phải bỏ mạng ở chỗ này.Sát ý trong lòng Kiếm Thứ điên cuồng dâng lên, làm mặt mày gã vặn vẹo.Gã đến từ Kiếm gia, từ nhỏ chưa từng gặp sóng gió gì, trừ vài vị yêu nghiệt của Thánh Địa, trong những người cùng cấp, không ai là đối thủ của gã.Từ lúc tu hành đến bây giờ, gã đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cùng cấp vô địch.Gã đi đến đâu, cũng được mọi người nịnh nọt, đối xử cung kính.Cho dù là người của thế hệ trước, đối mặt với gã cũng phải khách khí, chưa bao giờ dám khinh thường gã.Hôm nay, gã gặp Kế Ngôn ở đây.Trước mặt Kế Ngôn, gã cảm thấy mình giống như một thằng hề không biết trời cao đất rộng là gì, làm trò cười cho thiên hạ ở trước mặt mọi người.Kiếm ý mà gã hằng lấy làm kiêu hãng, không chịu nổi một đòn trước mặt Kế Ngôn, vô lực như một đứa trẻ.Cảm giác này, làm gã cảm thấy nhục nhã trước nay chưa từng thấy, làm cho gã hận đến phát cuồng.Chỉ có giết Kế Ngôn, mới có thể rửa sạch sỉ nhục trên người gã.Cho nên, gã nhất định phải giết Kế Ngôn, cho dù là đánh lén!Gã rất có lòng tin với đòn tấn công của mình.Gã không tin Kế Ngôn có thể ngăn cản được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận