Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 736 - Ngươi là ai?



Chương 736: Ngươi là ai?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMẫn Phiên lại sửng sốt một lần nữa, những lời này đã vượt quá dự liệu của ông ta."Ngươi, ngươi không phải người Thánh tộc? Ngươi là ai?"Thế giới này còn có loại người khác tồn tại sao?Lữ Thiếu Khanh đã thề như vậy, Mẫn Phiên không thể không tin.Không ai dám lấy chuyện này ra đùa.Hơn nữa biểu hiện của cái tên này cũng không giống người Thánh tộc.Có Thánh tộc nào khốn kiếp như vậy sao?Người Tang Lạc cũng sẽ không có loại khốn kiếp như này.Lữ Thiếu Khanh đứng lên, nói với Mẫn Phiên: "Hỏi ngươi lần cuối, ngươi có đồng ý hay không? Phụng ta làm chủ, ta cho ngươi tài nguyên và công pháp, giúp ngươi ngày càng lớn mạnh ở đây và trở thành bá vương Nam Hoang."Một câu nói, rất nhẹ, cũng rất khí phách, trong lúc nhất thời, trấn trụ Mẫn Phiên, khiến Mẫn Phiên hỏi theo bản năng: "Ngươi, ngươi muốn chúng ta làm gì?""Không làm gì cả." Lữ Thiếu Khanh nhếch miệng cười: "Ta chán ghét người Thánh tộc, về sau ta và người Thánh tộc đánh nhau, ngươi giúp ta ở phía sau đâm hoa cúc người Thánh tộc là được."Đầu Úc Linh trống rỗng, nàng ta không ngờ Mẫn Phiên thật sự nhận Lữ Thiếu Khanh là chủ.Nàng ta nhìn Mẫn Phiên đem linh hồn ra thề, sẽ cùng bộ lạc của hắn ta coi Lữ Thiếu Khanh là chủ, Úc Linh cảm thấy vô cùng khó tin.Tên khốn này thực sự làm được sao?Hắn cứ thế thu phục được một bộ lạc của người Tang Lạc?Tin tức này một khi truyền ra ngoài chắc chắn sẽ gây lên cơn sóng lớn với người Thánh tộc.Cốt khí đâu? Sự kiên trì ban nãy của ngươi đâu? Sự kiêu ngạo bất tuân ban nãy đâu?Sao vừa nghe thấy lợi ích ngươi liền quỳ xuống vậy?Ngươi làm như vậy là vứt hết mặt mũi của người Tang Lạc, ngươi biết không hả?Úc Linh rất muốn cào tường, sau khi gặp tên khốn kiếp này, dường như thế giới của nàng ta đã trở nên không bình thường mất rồi.Lữ Thiếu Khanh rất hài lòng, gặp được bộ lạc của người Tang Lạc ở đây, thu phục được bọn hắn coi như thu được khoản hời lớn, sau này có thể dùng đến thì tốt, không dùng đến cũng chẳng mất mát gì.Lỡ như thật sự dùng đến chắc chắn có thể cho ma tộc một sự bất ngờ.Lữ Thiếu Khanh nghĩ tới thời điểm đâm vào hoa cúc của ma tộc sau này, nụ cười trên mặt hắn càng thêm đê tiện.Mẫn Phiên nhìn nụ cười đê tiện trên gương mặt Lữ Thiếu Khanh thì giật thót cả mình, âm thầm hối hận về quyết định của mình.Vì cứu tộc nhân, nhận hắn làm chủ có phải là quyết định đúng đắn không?Nhưng bất kể như thế nào, hắn ta đã không thể nào quay đầu nữa rồi.Hắn ta cắn răng nói với Lữ Thiếu Khanh: “Mau tranh thủ ra tay đi.”Lữ Thiếu Khanh nói với Úc Linh: “Động thủ đi.”Mẫn Phiên ngây ngẩn cả người, móa nó, ta không bị lừa đấy chứ?Ngươi không ra tay mà bảo tiểu nha đầu này ra tay? Hữu dụng không?Ngươi bảo bảo tiểu nha đầu này ra tay so với ta ra tay khác nhau chỗ nào?Úc Linh lại nhắc nhở Lữ Thiếu Khanh: “Ta là người Thánh tộc.”Ngươi muốn giúp người Tang Lạc, sau này đối phó với người Tang Lạc, ta giúp ngươi thì chẳng phải nối giáo cho giặc sao?Ta chưa đê tiện đến như vậy.Lữ Thiếu Khanh cũng nhắc nhở nàng ta: “Ngươi đã là phản đồ rồi. Ngươi còn ở đây tận trung với kẻ gọi là Thánh chủ sao? Ta nghe sư muội ta nói, người nhà ngươi có lẽ đều bị Thánh chủ giết sạch rồi? Ngươi không muốn báo thù sao?”Úc Linh trầm mặc, sự thật đúng là như vậy, về lý cũng là như vậy.Cuối cùng nàng ta cắn răng, lấy viên Tốn Ma Thạch Lữ Thiếu Khanh giao cho nàng ta ra: “Ngươi muốn nổ chết nó?”Lữ Thiếu Khanh giơ ngón tay cái lên: “Thông minh, ta bảo ngươi ném, ngươi ném về phía đuôi nó.”Lữ Thiếu Khanh rót linh lực vào Tốn Ma thạch trên tay Úc Linh, quát một tiếng: “Ném!”Lữ Thiếu Khanh nhìn Úc Linh ném Tốn Ma thạch đi, cảm thấy kỳ lạ.Trong lòng hắn thầm nói, sao giống ném bom quá vậy.Còn không phải sao, Tốn Ma thạch giờ chính là một quả bom.Mẫn Phiên nhìn thấy càng thêm lạnh lòng.Quả nhiên ta đã bị lừa.Tốn Ma thạch mà dùng vậy sao?Ngươi ném sang có thể gây ra thương tích gì cho con rết Nguyên Anh kỳ này chứ?Lân giáp trên người con rết dày như vậy, cứng như vậy, muốn dùng Tốn Ma thạch ném lên lân giáp nó chi bằng ném một hòn đá lớn còn có tác dụng hơn.Đối với lân giáp thực chất như tấm chắn, Tốn Ma thạch còn chẳng có tác dụng bằng tảng đá.Mọe nó ta thật ngốc, cứ thế mắc lừa, bị gạt rồi.Mẫn Phiên nhìn Úc Linh ném mạnh viên Tốn Ma thạch lên lưng con rết hung thú nhưng không có gì xảy ra, kim hắn ta như rơi vào hồ nước đóng băng, lạnh run cầm cập.Mẫn Phiên thở dài, muốn hỏi Lữ Thiếu Khanh bây giờ hắn ta có thể đổi ý không thì đột nhiên một tiếng nổ kịch liệt vang lên.Mẫn Phiên bị giật nảy mình, những người Tang Lạc khác, thậm chí cả con rết cũng bị giật nảy mình.Cú nổ kịch liệt gây ra tiếng nổ to lớn trên đỉnh núi xung quanh, quanh quẩn trong vách núi, ầm ầm, càng truyền càng xa.“Cái này, cái này…”Mẫn Phiên ngây dại, ánh mắt khó tin nhìn con rết đang lăn lộn trong làn khói dày đặc.Tốn Ma thạch mà có thể nổ?Nói đùa cái gì vậy?Người Tang Lạc bọn hắn có Tốn Ma thạch lâu như vậy nhưng vì sao lại không hề phát hiện ra chức năng này?Mẫn Phiên dùng ánh mắt khó tin nhìn Lữ Thiếu Khanh, hắn ta đang muốn hỏi một vạn câu hỏi tại sao.Bên này Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm, một lần nữa lấy ra một viên Tốn Ma thạch, lần này viên Tốn Ma thạch to gần bằng một đứa trẻ.“Nào, tiếp tục ném, tranh thủ thời gian, nó định lao tới rồi.”Cú nổ vừa rồi không tạo ra tổn thương cho con rết nhưng đã chọc giận nó thành công, hấp dẫn sự chú ý của nó.Trong mắt con rết lóe lên hung quang, nó nhìn chằm chằm Lữ Thiếu Khanh ở bên trên, nó lười chơi đùa với những người này.Khối Tốn Ma thạch ngũ sắc mới là mục tiêu của nó.Con rết từ phía xa hung hăng đánh tới, giác hút đóng mở phát ra âm thanh khiến người ta tê cả da đầu.Cơ thể to lớn của nó, từng bước từng bước nơi nó đi ngang qua, đất rung núi chuyển, một mảnh hỗn độn.“Xì xì”, con rết phát ra âm thanh như rắn độc le lưỡi, tốc độ cực nhanh, từ phía dưới xông lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận