Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 739 - Đến lúc đó sẽ bị bao vây đánh chết



Chương 739: Đến lúc đó sẽ bị bao vây đánh chếtNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi có phát hiện này, hắn có thể biến tất cả Tốn Ma thạch trong tay thành loại bom đặc biệt, đến lúc đó nghĩ cách để kẻ địch rót chút linh lực vào thì sẽ nổ ầm một tiếng.Như vậy có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ cho kẻ địch.Bây giờ hắn đang muốn thử xem, những người khác rót linh lực vào thì có nổ được không.Từ kết quả trước mắt xem ra hắn đã thành công rồi.“Thử cả mấy viên này đi.”Lữ Thiếu Khanh lấy ra mấy viên Tốn Ma thạch chồng lên nhau để Úc Linh rót linh lực vào.Lần này, chỉ rót linh lực vào một viên, mấy viên khác cũng nổ theo.Lữ Thiếu Khanh càng cười vui vẻ.Liên hoàn bom, xong rồi.Úc Linh nhìn thấy Lữ Thiếu Khanh cười dâm tiện như vậy, Úc Linh rất muốn đánh người.Nàng ta vô cùng ghét bỏ: “Bớt cười kiểu này trước mặt ta đi, buồn nôn.”“Ngươi thì biết cái gì.” Lữ Thiếu Khanh thu hồi nụ cười, thoáng nhìn những người Tang Lạc xung quanh, hỏi thăm Úc Linh: “Bọn hắn tu luyện như thế nào rồi?”Huyết mạch mấy người Tang Lạc như Mẫn Phiên không thuần, năng lực có hạn.Cả bộ lạc người Tang Lạc chỉ có mình Mẫn Phiên có thực lực Kết Đan hậu kỳ, những người khác kém rất nhiều.Thêm hai đời nữa thì bộ lạc này thực sự không thể nào thêm được người Tang Lạc thực lực Kết Đan kỳ.Dạy bọn hắn tu luyện cũng không biết bọn hắn có thể đi bao xa, Lữ Thiếu Khanh không biết, Úc Linh cũng không rõ ràng.Nhưng có một điểm có thể khẳng định là người Tang Lạc có thể tu luyện.Hơn nữa vì bọn hắn có sức mạnh của huyết mạch nên giai đoạn tu luyện đầu tiên tiến bộ rất nhanh.Chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi đã có bảy tám người chính thức bước vào cảnh giới Luyện Khí kỳ.Đây đều là những tiểu tử trẻ trong bộ lạc, thiên phú hơn người.Nhắc đến nhóm học trò này dưới tay mình, Úc Linh không kìm được để lộ vài phần kiêu ngạo: “Bọn hắn tiến bộ rất nhanh, cứ thế này, chỉ cần kiên trì, Kết Đan kỳ không phải trong mơ.Đương nhiên có nhanh, cũng có chậm.Mấy người Tang Lạc đã thành niên mãi vẫn chưa nhập môn.Sau khi Lữ Thiếu Khanh tìm hiểu thì cũng không thể không cảm thán, tu luyện từ nhỏ đúng là có ưu thế hơn.Dạy người Tang Lạc tu luyện, Lữ Thiếu Khanh không biết tương lai sau này của bọn hắn sẽ như thế nào, sau này sẽ trở nên mạnh hơn hay sẽ trở nên yếu hơn, hắn hoàn toàn không biết.Điều hắn có thể làm là mai phục ở đây, truyền bá chút hạt giống.Còn chuyện sau này những hạt giống này sẽ hư thối trong đất hay phát triển thành đại thụ che trời, phải xem tạo hóa của bọn hắn.Việc có thể làm, hắn đã làm rồi.Cũng đến lúc nên rời đi rồi.“Công tử, muốn rời đi sao?” Mẫn Phiên lại có chút không nỡ.Mặc dù Lữ Thiếu Khanh đã chọc hắn ta tức điên và cũng khiến hắn ta đem tộc nhân đến nhận Lữ Thiếu Khanh làm chủ.Nhưng không thể phủ nhận là, Lữ Thiếu Khanh đã đem đến rất nhiều thứ cho bộ lạc của hắn ta.Đầu tiên là không cần lo lắng thiếu lương thực, mấy cái Trữ Vật giới chỉ lương thực đủ để tộc nhân của hắn ta không cần mạo hiểm ra ngoài đi săn rất lâu.Tiếp theo, Lữ Thiếu Khanh còn truyền thụ công pháp tu luyện cho tộc nhân của hắn ta.Người Thánh tộc thông qua có thể tu luyện mà dần dần trở thành chủ nhân Hàn Tinh, người Tang Lạc chủ nhân cũ trở thành chó nhà có tang.Sau này về lâu về dài, người Tang Lạc cũng sưu tầm công pháp tu luyện.Nhưng phần lớn công pháp tập trung trong tay vương tộc ở vương đình, bộ lạc Mẫn Phiên là bộ lạc nhỏ, huyết mạch tộc nhân không thuần nên không được coi trọng.Có được tu luyện công pháp có thể nói không có.Còn Lữ Thiếu Khanh lại cho bọn hắn công pháp hoàn chỉnh, tương lai tộc nhân tu luyện có thành tựu rồi, chắc chắn bộ tộc của hắn ta sẽ quật khởi.Đúng như Lữ Thiếu Khanh đã nói, có thể càng lớn mạnh hơn.‘Đúng rồi, nơi này của các ngươi chẳng có bao nhiêu linh thạch, ta ở đây làm gì?”Lúc nói, Lữ Thiếu Khanh thoáng nhìn giới chỉ trong tay mình.Giới chỉ có thể vào được rồi.Giờ hắn không đủ linh thạch, có vào cũng chẳng ích gì.Hắn phải nghĩ cách rời khỏi nơi này, đến thành trì của người ma tộc kiếm ít linh thạch mới đúng.Bằng không với thương thế của hắn bây giờ, không tốn một hai năm thì không khỏi được.Điều khiến hắn cảm thấy đáng tiếc là nhu cầu của người Tang Lạc với linh thạch không lớn, cho nên trong bộ tộc không có mấy viên linh thạch.Lời của Lữ Thiếu Khanh khiến Úc Linh không kìm được liếc một cái.Cái tên khốn kiếp này có chấp niệm không thể cứu nỗi đối với linh thạch.Nàng ta không kìm được nói: “Ở đây dưỡng thương không được sao?”Mẫn Phiên và đám người Tang Lạc đều tôn Lữ Thiếu Khanh làm chủ, ở đây không nói là an toàn trăm phần trăm nhưng ít nhất cũng an toàn hơn so với bên ngoài.Thực lực Lữ Thiếu Khanh không còn lại một phần mười mà Úc Linh nàng ta cũng chưa khôi phục hoàn toàn.Hai người đều là thương binh, Thánh tộc bên ngoài đều không phải kẻ dễ nói chuyện.Một lời không hợp, giết người cướp của là chuyện thường.Còn nữa, với tính cách của Lữ Thiếu Khanh vừa mở miệng ra đã đắc tội với người ta, Úc Linh cảm thấy nếu ra ngoài chưa được vào ngày sẽ chọc phải một đống thù oán.Đến lúc đó sẽ bị bao vây đánh chết.Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, lộ ra ưu thương: “Ta cũng muốn lắm.”Đương nhiên hắn biết ở lại đây dưỡng thương an toàn hơn bên ngoài, nếu có thể, hắn cũng muốn ở lại đây cho tới khi dưỡng khỏi thương thế.Nhưng mà hắn nhìn lên trên trời, thần sắc càng thêm ưu thương: “Sư muội ngốc kia của ta không biết rơi đi đâu.”Không biết sư muội rơi đi đâu, lỡ như gặp phải nguy hiểm, bên này thương thế của hắn lại chưa khỏi thì đúng là kêu trời trời không thưa, gọi đất đất không đáp.”Hắn không muốn đến lúc đó sư muội gặp nguy hiểm mà hắn thì không làm được gì.Úc Linh khẽ giật mình, sau đó hiểu ra.Ánh mắt nàng ta nhìn Lữ Thiếu Khanh hơi phức tạp, tên khốn kiếp này lại quan tâm đến Tiểu Y muội muội như vậy sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận