Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 752 - Tiểu Úc?!



Chương 752: Tiểu Úc?!Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Uỳnh!"Tảng đá, bùn đất, bọt nước đập mạnh vào cửa phòng Lữ Thiếu Khanh, ánh sáng trắng lóe lên.Trận pháp mà Lữ Thiếu Khanh bày ra đã ngăn cản sóng âm của Thái Úc tấn công.Thấy công kích của mình không có hiệu quả, Thái Úc ngây ngẩn cả người: "A?"Hắn am hiểu trận pháp? Nhưng mà mặc dù am hiểu trận pháp thì như thế nào?Ta không tin hôm nay ngươi còn có thể trốn không ra. Hai mươi vạn viên linh thạch kia, ta nhất định phải lấy lại.Ngay khi Thái Úc chuẩn bị xuống tay nặng, cửa phòng mở ra.Lữ Thiếu Khanh ngáp dài, dụi mắt đi ra.Sau khi đi ra, còn duỗi lưng một cái, mắt ngái ngủ mông lung."Ồn ào muốn chết, có để cho người ta ngủ một giấc thật ngon hay không vậy?"Bộ dáng Lữ Thiếu Khanh thoạt nhìn thật sự giống vừa mới tỉnh ngủ, làm cho Úc Linh và Thái Úc đồng thời im lặng.Nhận thấy được hơi thở của Lữ Thiếu Khanh vẫn rất suy yếu, Úc Linh đã vô lực chửi bới.Cái tên khốn kiếp này, sẽ không phải là dùng cả nửa tháng qua để ngủ trong đó chứ?Nếu nửa tháng qua ngươi cố gắng dưỡng thương thì cũng không đến mức uể oải không phấn chấn giống hiện tại.Thái Úc không nói gì trong chốc lát, nhịn không được cười lạnh liên tục: "Khá lắm, nửa tháng qua, ngươi đến một chút tiến bộ cũng không có."Lúc gặp Lữ Thiếu Khanh, Lữ Thiếu Khanh bị thương suy yếu, hơi thở uể oải, hiện tại nửa tháng trôi qua, hơi thở vẫn uể oải không phấn chấn, một chút chuyển biến tốt đẹp cũng không có.Là yên tâm do có chỗ dựa chắc, hay là lười biếng thành tính?Nhưng mặc kệ như thế nào, Thái Úc sẽ chỉ càng thêm khinh bỉ đối với Lữ Thiếu Khanh.Sau khi Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy Thái Úc, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ: "Tiểu Úc, ngươi đến rồi sao?"Tiểu, Tiểu Úc?Thái Úc thiếu chút nữa ngã đâm đầu vào trong hồ nước bên cạnh.Sau đó, hắn ta giận tím mặt, một đôi mắt gần như muốn phun ra ngọn lửa phẫn nộ thiêu chết Lữ Thiếu Khanh.Tiểu Úc cũng là từ ngươi có thể gọi sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi là trưởng bối của ta sao?Tuổi của ngươi còn không lớn bằng ta, vậy mà còn muốn chiếm tiện nghi của ta? Tên đáng ghét này, không thể giữ lại, nhất định phải giết hắn.Hắn ta phẫn nộ cắn răng: "Ngươi gọi ta là gì? Ngươi đủ can đảm để gọi lại lần nữa không?"Lữ Thiếu Khanh kỳ quái, không phải chỉ là một cái tên thôi sao? Có cần tức giận như vậy sao?"Tiểu Úc, ngươi tức giận làm gì? Chẳng lẽ ta kêu sai rồi? Ta và ngươi có quan hệ tốt như vậy, cũng đâu thể để khách khí gọi Thiếu Thành chủ đâu nhỉ?"Thật đúng là dám tiếp tục chiếm tiện nghi của ta, nghĩ đến việc mình không thể không cho hắn hai mươi vạn viên linh thạch, Thái Úc càng nổi giận.Hắn ta hét lớn một tiếng: "Ngươi câm miệng cho ta, ai có quan hệ tốt với ngươi?"Lại một trận sóng âm đánh về phía Lữ Thiếu Khanh, động tĩnh lần này lớn hơn lúc nãy rất nhiều.Úc Linh kinh hãi, vội vàng lắc mình đi tới trước mặt Lữ Thiếu Khanh, muốn trợ giúp Lữ Thiếu Khanh ngăn cản.Nàng ta đã chuẩn bị tốt tư thế phòng thủ, thậm chí chuẩn bị tốt cho việc bị thương.Nhưng sau một khắc, nàng ta chỉ cảm giác được một trận gió mát phất vào mặt, chấn động trong tưởng tượng cũng không có xảy ra.Úc Linh ngây ngẩn cả người, quay đầu lại, tầm mắt đúng lúc đối diện với Lữ Thiếu Khanh.Úc Linh thân là người Thánh tộc, tuy không có bộ dạng khôi ngô cao lớn như những người Thánh tộc khác, nhưng nàng ta cũng là người có vóc dáng cao so sánh với nhân loại mười ba châu.Chiều cao không kém Lữ Thiếu Khanh bao nhiêu, ánh mắt hai người song song giao nhau.Lúc này Úc Linh mới phát hiện không hiểu sao nhìn gần Lữ Thiếu Khanh lại rất đẹp mắt.Đôi mắt đen kịt, ánh mắt thâm thúy, nụ cười như ẩn như hiện trên khóe miệng, tất cả đều làm cho Lữ Thiếu Khanh tản mát ra một loại lực hấp dẫn khó hiểu.Bên dưới bề ngoài bình thường thoạt nhìn cợt nhả, cất giấu sự thôi thúc làm cho người ta có dục vọng thăm dò.Lữ Thiếu Khanh cũng không nghĩ tới Úc Linh lại quay đầu lại, tầm mắt hai người trực tiếp đối diện.Bất ngờ không kịp đề phòng, trên mặt Lữ Thiếu Khanh lại hiện lên một tia đỏ ửng.Nhưng rất nhanh sự đỏ ửng đó biến mất, Lữ Thiếu Khanh không né tránh, ngược lại trừng to mắt tới gần một chút.Đối với việc chiếm tiện nghi, tuyệt đối không thể để cho nữ nhân chiếm nhiều hơn mình.Lữ Thiếu Khanh vừa tới gần, khoảng cách giữa hai người càng gần, Úc Linh lập tức kịp phản ứng.Nàng ta còn có thể ngửi được mùi trên người Lữ Thiếu Khanh.Một khuôn mặt xinh đẹp trở nên đỏ bừng, vội vàng lui về phía sau, kéo ra khoảng cách giữa hai người, đồng thời vội vàng quay đầu đi không dám nhìn Lữ Thiếu Khanh nữa.Trong lòng hoảng loạn, rất nhiều chuyện đều quên mất.Lữ Thiếu Khanh thấy thế, trong lòng đắc ý cười, hừ, muốn chiếm tiện nghi của ta sao, không có cửa đâu.Sau đó mới đi nói với Thái Úc: "Tiểu Úc, tức giận như vậy làm gì?"Hắn đi trước hai bước, đi vào trong sân, nói với Thái Úc: "Ngươi tới đúng lúc, ta ở chỗ này cũng khá lâu rồi, đã đến lúc nên rời đi."Chết tiệt, muốn đi sao? Không có cửa đâu.Trong lòng Thái Úc tức giận, nhưng cũng âm thầm tăng thêm vài phần cảnh giác.Vừa rồi hắn ta không dốc toàn lực ra tay, nhưng cũng không phải đòn mà một Kết Đan kỳ có thể dễ dàng hóa giải.Hắn ta cười lạnh, bộ dáng vẫn cao cao tại thượng: "Cũng có vài phần thủ đoạn. Nhưng mà, cho dù thủ đoạn có nhiều hơn nữa, trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả đều chỉ là hoa hoè hoa sói."Lữ Thiếu Khanh còn trẻ hơn so với Úc Linh, trong mắt Thái Úc, dù Lữ Thiếu Khanh có mạnh hơn nữa cũng chẳng mạnh đến đâu.Mình là Nguyên Anh, cũng lười nói nhảm với hắn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận