Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 756 - Trước mắt, cũng coi như là một cơ hội



Chương 756: Trước mắt, cũng coi như là một cơ hộiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmThái Úc lại ngoài ý muốn đồng ý: "Phối hợp? Ta đồng ý."Thái Úc nhìn thấy rất rõ ràng, thay vì đợi đến khi phụ thân bọn họ biết, không bằng chủ động cho bọn họ biết.Phụ thân hắn ta càng sớm biết, hắn ta càng sớm được cứu.Ta sẽ làm ngươi phải hối hận.Trong lòng Thái Úc nảy sinh ác độc.Tranh thủ khoảng thời gian này, Lữ Thiếu Khanh chậm rãi đi tới trước mặt Úc Linh.Úc Linh quay mặt đi, sắc mặt không tốt, giọng nói hết sức không kiên nhẫn: "Ngươi muốn làm gì?"Không biết vì sao, mỗi khi Lữ Thiếu Khanh đến gần, Úc Linh luôn cảm thấy không được tự nhiên."Ta có nhớ đã nghe ngươi nói qua, Thành Chủ là vị trí của người có năng lực đúng không?" Lữ Thiếu Khanh xoa cằm, đầu hơi nghiêng, ánh mắt nhìn Úc Linh có chút không giống.Lữ Thiếu Khanh đã biết, người thống trị cao nhất của Ma tộc là Thánh Chủ, chưởng quản Thánh Địa, thống trị Hàn Tinh.Bởi vì hoàn cảnh Hàn Tinh ác liệt, địa vực rộng lớn, phía dưới Thánh Địa là từng thành trì, Thành Chủ mỗi thành trì là người thống trị trực tiếp nhất của đám Ma tộc phía dưới.Ngoại trừ một số địa phương trực thuộc, Thánh Địa không hỏi đến sự vụ của các thành trì khác.Chỉ cần thành trì này phục tùng Thánh Địa, đúng hạn nộp thuế là được.Về phần ai làm Thành Chủ, Thánh Địa không quan tâm.Thành Chủ thành trì Ma tộc cũng không phải do Thánh Địa ủy nhiệm, mà là thông qua chém giết để có được.Ai có thực lực mạnh mẽ, người đó có thể làm Thành Chủ.Bởi vậy, có vài thành trì có Thành Chủ thay đổi rất thường xuyên.Có người hôm nay làm Thành Chủ, ngày mai liền bị người chém, người mới thượng vị, cứ lặp đi lặp lại như vậy.Cho nên, làm Thành Chủ ở Hàn Tinh cũng là một công việc nguy hiểm.Nhưng làm Thành Chủ, chỗ tốt cũng rất lớn.Ít nhất có thể đạt được rất nhiều tài nguyên, tăng cường thực lực.Bị ánh mắt Lữ Thiếu Khanh nhìn chằm chằm, Úc Linh càng cảm thấy không được tự nhiên.Nhưng mà lời này của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng nàng ta âm thầm nhảy dựng: "Không sai, ngươi muốn làm Thành Chủ sao?"Nếu là người khác, Úc Linh cảm thấy nhất định là người ngu nằm mơ.Nhưng nếu là Lữ Thiếu Khanh, hắn thật đúng là có thể làm thịt Thành Chủ đương nhiệm Thái Thế An, tự mình thượng vị làm Thành Chủ.Nhưng mọi thứ sẽ dễ dàng như vậy sao?Úc Linh lập tức lại nói: "Ngươi đừng tưởng rằng Thái gia dễ đối phó, thống trị một thành, nếu không có một chút nội tình thì dã sớm bị người diệt rồi, làm gì tới phiên ngươi?"Điểm này Lữ Thiếu Khanh đã thử suy nghĩ qua.Hắn tự tin cười: "Không phải ngươi đã nói rồi sao? Hóa Thần đều tập trung ở Thánh Địa, ta sợ cái lông gì. Cho dù Nguyên Anh tầng chín tới, ta cũng có thể đào tẩu."Hai mươi vạn linh thạch, để cho hắn dưỡng tốt thương thế đồng thời nhân tiện tu luyện đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh tầng bốn, lực lượng càng đủ.Chỉ cần không phải gặp phải Hóa Thần, hắn cũng không lo lắng một chút nào.Úc Linh âm thầm cắn răng: "Còn ta?""Ngươi?" Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh cổ quái: "Tục ngữ nói phu thê vốn là chim rừng, đại nạn đến nơi đều đường ai nấy bay."Phi!Sắc mặt Úc Linh đỏ bừng, ai là phu thê với ngươi?Lữ Thiếu Khanh lấy làm lạ: "Ngươi đỏ mặt cái gì?"Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: "Đến phu thê còn như thế, ta và ngươi vốn không phải phu thê, càng không cần phải nói, đến lúc đó gặp nguy hiểm, nhất định là đường ai nấy chạy.""Khốn kiếp!" Úc Linh càng tức giận, trường thương xuất hiện, đâm thẳng về phía Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh kinh hãi, vội vàng né tránh: "Nói chuyện cho cẩn thân, sao tự dưng lại ra tay đâm người vậy?""Ta chính là muốn đâm chết tên hỗn đản ngươi." Úc Linh hận đến nghiến răng."Đừng nháo, đừng nháo, nói chính sự đi." Lữ Thiếu Khanh cuối cùng cũng nắm lấy trường thương, hô hào.Đánh cũng đánh không lại, mắng cũng mắng không được, Úc Linh rất tức giận: "Ai quản chính sự của ngươi, ngươi muốn làm Thành Chủ thì tự mình làm đi."Lữ Thiếu Khanh nắm trường thương, lắc đầu: "Không phải ta, là ngươi.""Cái gì?" Úc Linh cả kinh, cũng quên chọc người, lại đánh giá Lữ Thiếu Khanh một phen, nàng ta càng nhìn Lữ Thiếu Khanh lại càng cảm thấy bề ngoài Lữ Thiếu Khanh giống như bao phủ một tầng sương mù, làm thế nào cũng nhìn không thấu: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"Đồng thời, trong đầu nàng ta nhớ tới Tiêu Y từng nói với nàng ta một câu, Lữ Thiếu Khanh chưa bao giờ làm chuyện vô nghĩa."Ngươi là người Thánh tộc, ngươi làm Thành Chủ tốt hơn ta nhiều." Vẻ mặt Lữ Thiếu Khanh rất thành khẩn: "Ta là Nhân tộc, đến lúc đó nếu thân phận bại lộ, ta sẽ bị đánh chết. Cho nên, Thành Chủ vẫn nên để ngươi làm. Yên tâm, Thái gia cứ để ta giải quyết."Mặc dù nhìn qua là lời nói thật, cũng rất có đạo lý, nhưng Úc Linh không tin, nàng ta lạnh lùng từ chối: "Ta từ chối."Thành Chủ không dễ làm như vậy.Thực lực không đủ, lên làm Thành Chủ, ngay trong ngày liền bị đánh chết, không thấy được mặt trời ngày hôm sau.Nguyên Anh kỳ làm Thành Chủ cũng không an toàn, chớ đừng nói chi là Kết Đan kỳ như nàng ta.Lữ Thiếu Khanh khuyên can: "Đừng mà, ngươi thân mang huyết hải thâm cừu, không định báo thù sao? Đối tượng báo thù của ngươi chính là các Thánh Chủ, Thánh Địa, quái vật khổng lồ, ngươi phải làm sao để báo thù đây?""Nếu ngươi định dựa vào tu luyện của bản thân, vậy thì phải tu luyện tới khi nào mới có thể báo thù? Nói không chừng ngày nào đó không cẩn thận bị tẩu hỏa nhập ma, chết mất thì sao?""Ngươi làm Thành Chủ, có đủ tài nguyên, dù thế nào ngươi tu luyện cũng sẽ nhanh hơn trước kia đúng không?"Khốn kiếp, ngươi mới tẩu hỏa nhập ma, mới chết rồi ấy.Úc Linh mắng to trong lòng, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Lữ Thiếu Khanh nói rất có đạo lý.Dựa vào chính nàng ta lẻ loi một mình, muốn báo thù không thể nghi ngờ là người ngu nói mộng.Trước mắt, cũng coi như là một cơ hội.Úc Linh có chút động tâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận