Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 760 - Hắn không đơn giản đâu



Chương 760: Hắn không đơn giản đâuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêm"Phụt!"Giam cầm của Thái Úc được phá vỡ, hắn ta lập tức phun ra ngoài một ngụm máu đã nhịn từ lâu."Cha, người cần thận, hắn không đơn giản đâu."Thần thức của Thái Úc giao chiến với thần thức của Lữ Thiếu Khanh, hắn ta rất rõ thực lực của Lữ Thiếu Khanh, tuyệt đối mạnh hơn bề ngoài nhiều.Thái Thế An hừ một tiếng, cực kỳ bất mãn với biểu hiện của con trai."Ngu xuẩn hết sức."Ngay sau đấy!"Ầm!"Nắm đấm song phương va chạm."Ui chao!"Lữ Thiếu Khanh kêu lớn, máu tươi bắn ra, toàn thân như con diều đứt dây bay ngược ra ngoài ngoài mười dặm."Oắt con không biết tự lượng sức!" Thái Thế Định cười lớn, tư thái như một kẻ thắng cuộc, nhưng mà Thái Thế An lại phát hiện cánh tay ông ta đang hơi run rẩy."Thế nào?"Thái Thế An truyền âm hỏi.Trong lòng lão ta thầm suy đoán, chắc đệ đệ của mình cũng chịu thiệt đôi chút, nếu không cũng sẽ chẳng đứng yên tại chỗ thế này.Đối diện với đại ca nhà mình, Thái Thế Định không hề che giấu: "Có chút thực lực, nghĩ lại thì chắc đây là lí do hắn dám đến khiêu khích Thái gia chúng ta.""Nhưng mà cũng chỉ có vậy, hừ."Hừ lạnh một tiếng, tỏ thái độ rất khinh thường.Một quyền ban nãy không thể đánh gục được Lữ Thiếu Khanh khiến ông ta rất bất mãn trong lòng.Thế mà Lữ Thiếu Khanh có thể đỡ được một quyền của ông ta, càng khiến Thái Thế Định không cam lòng.Lực phản chấn của một quyền khiến cả cánh tay của ông ta tê rần, tạm thời bỏ ý định tiếp tục tấn công."Tam thúc, thúc cẩn thận, thần thức của hắn mạnh lắm." Thái Úc vội vàng nhắc nhở: "Ta cũng do trúng quỷ kế của hắn, bị thần thức của hắn làm trọng thương, nếu không đã giết hắn từ lâu rồi.""Thì ra là vậy." Thái Thế Định cười to hơn, ông ta nói với Thái Úc: "Yên tâm đi, ta báo thù cho ngươi là được.""Hắn có chút thực lực, nhưng không phải đối thủ của ta."Lữ Thiếu Khanh từ đằng xa bay trở về, hùng hùng hổ hổ: "Khốn kiếp, chưa gì đã đánh nhau, người Thái gia các ngươi đều bá đạo vậy sao?""Cho dù giết người cũng phải để người ta nói hết câu mới được chứ?"Âm thanh của Lữ Thiếu Khanh rất lớn, nhưng sau khi Thái Thế An và Thái Thế Định nghe xong thì lại ngầm hiểu mà bật cười.Bọn họ nghe ra sự suy yếu trong giọng nói của Lữ Thiếu Khanh.Thái Thế Định cười càng vui vẻ, tuy một quyền ban nãy không đánh gục được Lữ Thiếu Khanh, nhưng ít nhất cũng khiến Lữ Thiếu Khanh bị thương.Ánh mắt Thái Thế Định nhìn chằm chằm như hổ đói, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào, Lữ Thiếu Khanh lại hét lên: "Khoan đã, bảo bối là gì, các ngươi không tò mò sao?""Chỉ biết đánh đánh giết giết, ngươi còn xông tới, có tin ta hủy luôn nhẫn trữ vật trong tay, để các ngươi chẳng chiếm được gì không?"Dáng vẻ Lữ Thiếu Khanh thế này khiến Thái Úc rất thoải mái trong lòng.Loại khốn kiếp như hắn xứng đáng bị dạy dỗ.Nhớ lại Lữ Thiếu Khanh đánh lén mình, Thái Úc hét lên với tam thúc của mình: "Tam thúc, người cẩn thận, hắn rất xảo quyệt.""Ta vì bất cẩn rơi vào bẫy của hắn nên bị đánh lén, tam thúc, đừng nghe hắn nói, cứ đánh cho gần chết rồi nói sau."Nhớ lại thần thức khủng khiếp của Lữ Thiếu Khanh, Thái Úc lại hoảng sợ không thôi.Đối với kẻ địch này, tốt nhất là đánh cho gần chết rồi mới chậm rãi nói nhảm.Thái Thế Định cũng thầm đồng tình, không sai, nên làm vậy.Lúc này Lữ Thiếu Khanh lại thấp giọng nói chuyện, âm thanh vừa khéo để bọn họ nghe thấy: "Mẹ nó, trăm cay nghìn đắng mới giành về được đồ từ trong tay đám dã nhân ở đây, thế mà các ngươi lại không hứng thú?""Xem ra phải tìm cơ hội trốn thôi, còn không thì lấy mạng đổi mạng đi."Thái Thế An nghe vậy, trong lòng giật thót, nói với Thái Thế Định: "Khoan đã.""Cha!" Thái Úc vội vàng nhắc nhở: "Hắn rất xảo quyệt."Thái Thế An nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt bất mãn: "Có ta ở đây, hắn có thể dấy được sóng gió gì chứ?"Tuy có thể chịu được một quyền của Thái Thế Định mà không chết, chỉ chịu chút tổn thương.Thái Thế An cảm thấy thực lực của Lữ Thiếu Khanh hẳn là xấp xỉ Thái Thế Định, tuyệt đối không mạnh hơn được.Lữ Thiếu Khanh quá trẻ, khiến người khác vô thức coi thường.Bản thân lão ta là Nguyên Anh tầng năm, rất tự tin mình có tư cách không coi Lữ Thiếu Khanh ra gì.Lão ta tò mò không biết bảo bối trong lời Lữ Thiếu Khanh là gì.Bảo bối giành được từ dã nhân ở đây, nghĩ thôi đã thấy không đơn giản.Ông ta rất hứng thú.Ông ta ngăn Thái Thế Định lại, bay từ đằng xa tới: "Giao bảo bối ra đây, ta có thể căn nhắc tha chết cho ngươi."Nếu như có đủ giá trị, ông ta cũng không ngại để tên nhóc trước mắt trở thành một con chó của Thái gia.Dẫu sao trẻ tuổi như vậy đã có thực lực cỡ này, thiên phú còn tốt hơn con trai nhà mình."Đưa ngươi rồi, ngươi có tha cho ta không?" Lữ Thiếu Khanh cảnh giác: "Hay là, ngươi thề trước đi?"Dáng vẻ căng thẳng của Lữ Thiếu Khanh khiến trong lòng Thái Thế An càng thêm tin tưởng thật sự có bảo bối."Không đưa, thì chết!" Thái Thế An không có tâm trạng chơi đùa với Lữ Thiếu Khanh."Được thôi!" Lữ Thiếu Khanh lấy ra một viên Tốn Ma Thạch to bằng đứa trẻ, ném cho Thái Thế An: "Cầm đi!"Thái Thế An nhận lấy, lão ta cau mày: "Đây chẳng phải là Tốn Ma Thạch mà đám dã nhân nói sao, bảo bối gì chứ?"Thái Úc nhìn rõ Tốn Ma Thạch trong tay Thái Thế An.Hắn ta kinh ngạc, gấp đến nỗi nhảy cẫng lên, vết thương bị đụng đến khiến hắn ta phải hít ngược một hơi. Thái Úc hét lớn với Thái Thế An đứng phía xa: "Cha, người cẩn thận, sẽ nổ đấy!"Thái Úc từng chứng kiến, uy lực phát nổ khi đó khiến hắn ta khắc sâu ấn tượng.Năm tên tu sĩ phản bội đều không đỡ nổi.Phát nổ?Thái Thế An và Thái Thế Định giật mình.Lữ Thiếu Khanh lại bật cười: "Sợ gì chứ, qua lâu như thế nhưng đã nổ chưa?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận