Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 770 - Ai nấy đều ỷ thế hiếp người, còn có thiên lý nữa không?



Chương 770: Ai nấy đều ỷ thế hiếp người, còn có thiên lý nữa không?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmSau khi nói xong, Lữ Thiếu Khanh lại ném một cái nhẫn trữ vật cho Úc Linh, bên trong chứa đầy khẩu quyết công pháp.Cái này đều là lấy được từ chỗ Thiên Cung Môn, có rất nhiều, phần lớn đều là công pháp cấp Hoàng, cấp Huyền, một phần nhỏ là công pháp cấp Địa.Úc Linh nhận lấy, vẻ mặt ngẩn ra, khó có thể tin được.Có một hai bộ công pháp cấp Địa đã là đủ để sáng lập ra một gia tộc rồi.Thứ Lữ Thiếu Khanh cho nàng ta không phải chỉ là một hai bộ công pháp cấp Địa.Nếu truyền ra ngoài, đủ để khiến cho vô số người thèm nhỏ dãi."Ngươi không biết giá trị của chúng sao?"Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: "Biết thì sao? Cầm đi bán quá phiền phức và quá nguy hiểm. Chi bằng đưa cho ngươi, đến lúc đó ngươi vơ vét của dân, thu nhiều linh thạch giao cho ta là được."Vừa dứt lời, có người cười rộ lên: "Ha ha, thật sự là tiểu tử thú vị..."Trong lòng Lữ Thiếu Khanh giật thót một cái, lập tức căng thẳng kêu lên: “Ai?”Không phải là cao thủ tuyệt thế gì đấy chứ?Úc Linh cũng thế, trường thương trong tay phát ra quang mang, chuẩn bị sẵn để tung một kích lôi đình.Một lão giả áo bào đen xuất hiện trong sân, mang trên mặt nụ cười khinh miệt, dáng vẻ dung dung nhìn hai người.Lão ta chậm rãi báo ra tên của mình: “Ta tên Khố Lê!”Úc Linh lập tức căng thẳng, nghẹn ngào kêu lên: “Khố, lão tổ Khố gia?”Úc tộc ở cực tây, thành trì gần với bộ lạc nhất chính là Đan Âm thành.So với Khố gia, bất kể ở phương diện nào Úc tộc cũng không thể sánh bằng.Khố gia lão tổ Khố Lê sớm đã danh chấn một phương, về sau dần dần trầm lắng hơn.Những thiếu niên như Úc Linh nếu như không phải đến Thánh địa, tìm hiểu rõ ràng một phen thì nàng ta cũng không biết đến sự tồn tại của Khố Lê.Bởi vì nàng ta đã từng tìm hiểu sự tích của Khố gia lão tổ nên khi Khố Lê sống sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt mình, Úc Linh không thể không nghẹn ngào.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: “Cái gì, cái gì? Rất lợi hại sao?”Nhưng, tên này không mang đến cho mình cảm giác lợi hại.Khố Lê không ngờ ở nơi thế này mà cũng có người biết đến sự tồn tại của lão ta, lão ta đánh giá Úc Linh một lượt, cười haha: “Cô nhóc, ngươi là ai mà có thể biết được ta?”Trong nháy mắt Úc Linh trở nên nghiêm túc, nàng ta rất muốn hỏi một câu xem Úc tộc như thế nào. Nhưng nàng ta biết, nếu nàng ta hỏi ra chắc chắn Khố Lê sẽ đoán ra được thân phận của nàng ta. Đến lúc đó nàng ta sẽ gặp phiền phức.Bây giờ nàng ta đã che giấu con mắt màu tím, lộ ra gương mặt thật nên không cần lo lắng người khác sẽ biết nàng ta chính là người Úc tộc.Trong lòng nàng ta nghiêm túc, tâm tư mau chóng xoay ngược trở lại, thi lễ với Khố Lê một cái: “Ta cũng thỉnh thoảng nghe thấy trưởng bối trong tộc nhắc đến, nói tiền bối tiếng tăm lừng lẫy Tây Cực, từng giết cho vô số kẻ địch nghe tin đã sợ mất mật.”Ánh mắt Khố Lê ngạo nghễ, cười ha hả không ngừng, lòng hư vinh được thỏa mãn.Còn không phải sao, tại Tây Cực uy danh của lão ta cũng hiển hách, hung danh vang xa, nếu không đụng phải tên kinh khủng kia, lão ta vẫn là lão tổ Khố gia Đan Âm thành, uy chấn một phương.Khố gia vẫn là kẻ thống trị của Đan Âm thành.Đáng tiếc lại gặp phải tên kinh khủng kia.Khố Lê nhớ tới người thanh niên áo trắng kia, trong lòng hận đến mức nghiến răng, bởi vì người thanh niên áo trắng kia, lão ta không thể không chật vật chạy trốn, thậm chí không dám ở lại Tây Cực mà phải chạy trốn tới Nam Hoang này.Khoảng cách từ Nam Hoang cho tới Tây Cực đâu chỉ trăm triệu vạn dặm, Vĩnh Ninh thành lại là thành trì cách xa Thánh địa nhất ở Nam Hoang.Lão ta trốn tới đây ngoại trừ để tránh đi tên kinh khủng kia, còn có thể tránh bị Kiếm gia Thánh địa hỏi tội.Gia tộc Thánh địa hoành hành bá đạo đã quen, Kiếm Thứ chết dưới kiếm tên kia, nhưng nếu Kiếm gia truy cứu ra thì lão tổ Khố gia là lão ta cũng không thoát khỏi trách nhiệm.Cho nên, trốn tới đây vừa khiêm tốn lại vừa an toàn.Giờ, trước mắt lão ta chỉ cần nhập chủ Vĩnh Ninh thành, trở thành kẻ thống trị Vĩnh Ninh thành, lợi dụng tài nguyên của Vĩnh Ninh thành để chữa thương, tăng thực lực lên.“Ngươi không tệ, biết tên của ta.” Khố Lê cười rất vui vẻ, cảm giác hơn người quay trở về, lão ta nói với Úc Linh: “Tiểu cô nương, ngươi chỉ là một Kế Đan kỳ, ngươi không giữ được Vĩnh Ninh thành đâu, nghe ta một câu, ngoan ngoãn nhường chức thành chủ cho ta, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”Úc Linh sắc mặt âm trầm, nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.Chức thành chủ, không đơn thuần là của Úc Linh nàng ta mà còn có phần của Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta nghĩ rằng Lữ Thiếu Khanh sẽ không bằng lòng nhường lại chức thành chủ.Lữ Thiếu Khanh đã hiểu rõ về Khố Lê từ miệng Úc Linh, cũng biết Khố Lê không dễ chọc.Tồn tại Nguyên Anh kỳ tầng sáu khiến hắn cũng hơi đau đầu.Không phải hắn sợ mình đánh không lại mà hắn lo đánh cùng lão sẽ lưỡng bại câu thương, cuối cùng để cho người khác đứng sau hưởng lợi.Trong lòng Lữ Thiếu Khanh thấy bực bội, sao mấy lão già này đáng ghét vậy chứ.Ai nấy đều ỷ thế hiếp người, còn có thiên lý nữa không?Cho nên, ánh mắt hắn nhìn Khố Lê vô cùng bất thiện, muốn đánh chết Khố Lê ngay tại chỗ.Khố Lê chú ý thấy ánh mắt Úc Linh nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, lão ta cũng nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh.Theo lão ta, ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh là ánh mắt cuồng nộ, nụ cười của lão ta càng thêm khinh miệt: “Ngươi chính là người giật dây, là ngươi giết mấy Nguyên Anh kỳ của Thái gia à?”Úc Linh càng căng thẳng hơn, nàng ta phát hiện ra trong giọng nói của Khố Lê mang theo sát ý.Khố Lê cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng sáu, mạnh hơn Lữ Thiếu Khanh hai cảnh giới nhỏ.Úc Linh không dám khẳng định Lữ Thiếu Khanh đánh thắng được Khố Lê hay không.Trong mắt nàng ta, Lữ Thiếu Khanh có thể khiêu chiến vượt một cấp đã rất đáng gờm rồi, vượt qua hai cấp rất khó.Cho dù Lữ Thiếu Khanh có lợi hại đến mấy, yêu nghiệt đến mấy cũng không thể lợi hại được như vậy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận