Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 788 - Hắn là sư đệ ta



Chương 788: Hắn là sư đệ taNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn tay cầm Vô Khưu kiếm, giơ lên, vốn không muốn trả lời vấn đề này, nhưng cảm thấy cần thiết để cho người này chết được nhắm mắt.Hắn ta liền thản nhiên trả lời một câu: "Hắn là sư đệ của ta."Sau đó, Vô Khưu kiếm sáng lên, một kiếm vung xuống!Ong!Những lời này của Kế Ngôn giống như một quả bom, làm đầu tất cả Ma tộc ở thành Vĩnh Ninh nổ ong ong.Bọn họ há to miệng, đầu óc trống rỗng, nửa ngày không kịp phản ứng.Tất cả đều đoán sai.Không ai nghĩ ra hai người này lại là sư huynh đệ.Ngay cả tiếng kêu thảm thiết của tên Nguyên Anh ngã xuống cũng không thể làm cho bọn họ hoàn hồn.Một lúc lâu sau bọn họ mới phục hồi tinh thần lại.Không ít người vẫn cảm thấy khó tin.Hai người mạnh như vậy, lại xuất thân từ cùng một sư môn, rốt cuộc là sư môn nào trâu bò như vậy? Chẳng lẽ là đại gia tộc ẩn thế sao?Mọi người thấp giọng nghị luận.Úc Linh nhìn thoáng qua Si Hoàn cách đó không xa.Lúc này Si Hoàn đã lâm vào trạng thái dại ra, ông ta cảm giác được có một vạn thanh thần chùy cửu phẩm đập vào đầu.Trời đất quay cuồng, mắt nổi sao vàng.Ông ta ôm đầu, vô lực rên rỉ.Lúc này, Si Hoàn xem như đã hiểu vì sao kiếm ý của hai người đều khủng bố như vậy.Tại sao Úc Linh lại đi trợ giúp Kế Ngôn, tại sao Lữ Thiếu Khanh lại cố ý chọc giận hai Nguyên Anh kia, tại sao ánh mắt Úc Linh nhìn ông ta lại cổ quái như vậy.Tất cả mọi chuyện, đều đã thông suốt.Thì ra mình đang nhảy nhót như một tên hề.Lúc này Úc Linh còn cố ý bổ đao: "Ngươi và Kế công tử là đồng môn, ngươi đã gặp hắn chưa?"Lời nói dối bị vạch trần như vậy, Si Hoàn ngại đến đỏ bừng mặt, hồi tưởng lại những lời mình đã nói lúc trước, ông ta rất muốn đập đầu chết ở chỗ này.Quá mất mặt rồi.Trường kiếm của Kế Ngôn quyets ngang trời, âm thanh truyền khắp toàn bộ thành Vĩnh Ninh: "Còn có ai muốn tới không?"Thành Vĩnh Ninh yên lặng, ai cũng không phải kẻ ngốc, làm gì có ai dám nhô đầu vào lúc này, đây không phải là muốn chết sao?Thành Vĩnh Ninh là một tòa thành nằm ở biên giới Nam Hoang, cao thủ nơi này vốn không nhiều lắm.Thái Thế An Nguyên Anh tầng năm đã là lão đại nơi này. Thái Thế An cũng đánh không lại, bây giờ còn có ai đánh được?Thấy không có người lên tiếng, Kế Ngôn nhìn thoáng qua một nơi nào đó trong thành Vĩnh Ninh, người kia đang trốn ở nơi đó.Nếu đã là yêu cầu của sư đệ, vậy để sư đệ làm đi.Kế Ngôn thu kiếm hạ xuống, đi tới bên cạnh Lữ Thiếu Khanh hộ pháp.Không đến nửa canh giờ, Lữ Thiếu Khanh mở mắt, hắn không nói hai lời cầm Mặc Quân kiếm phóng lên trời, rồi mạnh mẽ bổ xuống một kiếm vào chỗ ẩn thân của Nguyên Anh bắn lén kia.Dám đánh lén sau lưng ta, xem ta chém chết ngươi không.Thực lực của Nguyên Anh bắn lén chỉ là cảnh giới tầng hai, am hiểu tiễn thuật và ẩn nấp.Hắn ta vốn tưởng rằng mình trốn ở chỗ này sẽ không bị phát hiện, nhưng mà khi kiếm quang tiến đến, hắn ta mới biết mình sai rồi.Hắn ta đã đánh giá thấp sự đáng sợ của Lữ Thiếu Khanh.Hắn ta vừa phản kích, vừa chạy trốn về phía ngoài thành, đáng tiếc thực lực của hắn ta không đủ dùng.Cuối cùng Lữ Thiếu Khanh đã chém giết tên Nguyên Anh này thành cặn bã ngay trước mặt mọi người ở thành Vĩnh Ninh...Lữ Thiếu Khanh trừng trị xong tên Nguyên Anh kia, hùng hùng hổ hổ, vô cùng khó chịu trở về: "Quỷ nghèo!"Hai sư huynh đệ gặp mặt, lần tỷ thí trước đó đã chào hỏi.Lữ Thiếu Khanh rất khó chịu trừng mắt nhìn Kế Ngôn, oán khí rất nặng.Vẻ mặt Kế Ngôn bình tĩnh, lại hỏi: "Sao đệ cũng tới nơi này?"Lữ Thiếu Khanh thì rất khó chịu, cực kỳ không kiên nhẫn nói: "Ta tới nơi này là muốn xem huynh đã chết chưa rồi nhặt xác cho huynh."Kế Ngôn tin tưởng tuyệt đối là ngoài ý muốn, bằng không có đánh chết Lữ Thiếu Khanh cũng sẽ không tới nơi này.Ánh mắt của hắn ta rơi vào trên người Úc Linh, tuy rằng Úc Linh đã cởi khôi giáp, lộ ra bộ mặt thật, chẳng qua chỉ với hơi thở của nàng ta, Kế Ngôn đã lập tức biết nàng ta là ai.Đối mặt với Kế Ngôn, Úc Linh cảm thấy áp lực rất lớn, nàng ta nói: "Nói chuyện ở đây không tiện, về trước rồi nói sau."Mấy người đều đi tới viện nơi Lữ Thiếu Khanh ở.Đương nhiên Mục Nham và Si Hoàn cũng mặt dày đi theo.Kế Ngôn nể tình hai người có ra tay giúp hắn ta, nên cũng không mở miệng đuổi đi hai người, mặc kệ hai người đi theo.Lữ Thiếu Khanh dẫn đầu quay về, Kế Ngôn khống chế phi thuyền tiến vào.Lữ Thiếu Khanh nhíu mày: "Huynh làm gì vậy? Mấy ngày không thấy, huynh thành kẻ lười biếng rồi à? Huynh như vậy thì làm sao sư phụ chịu nổi đây, đệ tử kiêu ngạo nhất của ông ấy trở nên lười biếng."Nói xong còn vô cùng đau đớn, chỉ vào Kế Ngôn kêu to: "Huynh là đứa con bất hiếu."Úc Linh bên cạnh rất muốn châm chọc.Ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói người ta lười? Sư muội ngươi đã nói rồi, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất lười.Kế Ngôn mặc kệ Lữ Thiếu Khanh, tính cách sư đệ của mình hắn ta đã sớm quen rồi.Kế Ngôn không nói nhảm, hắn ta nói ra mục đích lần này tới thành Vĩnh Ninh: "Đệ đã giết Thành Chủ rồi à? Có lấy được một món pháp khí tên là Hoán Hồn Địch hay không?""Để làm gì?""Cứu người."Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, thần niệm khẽ động, chú ý tới Úc Mộng bên trong phi thuyền.Hắn kinh ngạc chỉ vào Kế Ngôn, bộ dáng vô cùng khiếp sợ: "Đậu má, đồ cầm thú, cô nương nhỏ như vậy mà huynh cũng xuống tay được? Huynh đã thay đổi, hay là cuối cùng huynh cũng lộ ra bộ mặt thật của mình rồi? Này, yêu, yêu quái sao, ta muốn......"

Bạn cần đăng nhập để bình luận