Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 795 - Đừng sợ, ta không phải kẻ xấu



Chương 795: Đừng sợ, ta không phải kẻ xấuNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTrăng sáng nhô lên, giống như một chiếc đĩa tròn treo cao trên bầu trời.Ánh sáng màu đỏ máu phủ kín mặt đất, mang đến cho người ta cảm giác ảm đạm.Từng trận gió rét thổi qua, cuốn đi ấm áp ban ngày, nhiệt độ cả vùng đất bất chợt giảm xuống.Những nơi gió lạnh đi qua, sương trắng xuất hiện, trắng xoá cả vùng.Trong sân, hai thanh trường kiếm cắm trên thân cây, Vô Khưu Kiếm và Mặc Quân Kiếm như nhiều năm rồi không được rảnh rỗi như vậy, chúng dùng phương thức giao lưu đặc biệt của mình thì thầm trò chuyện.Thỉnh thoảng còn khẽ lay động một cái, trong gió thổi phát ra tiếng ong ong.Kế Ngôn ngồi xếp bằng trong lương đình, ánh trăng từ bên cạnh chiếu lên người hắn, y phục màu trắng được ánh trăng đỏ rọi vào cũng nhuộm lên một mảng màu đỏ.Dưới ánh trăng màu đỏ, Kế Ngôn thêm mấy yêu dị, mang theo một loại mị lực khó tả.Kế Ngôn nhắm mắt tu luyện, mà đối diện hắn ta, Lữ Thiếu Khanh đang vô cùng buồn chán nằm bò ra chiếc bàn đá, trong tay nghịch Thiên Cơ Bài.Đáng tiếc, trong thế giới này, Thiên Cơ Bài mất đi tác dụng, chẳng xem được chút tin tức nào."Hầy!"Lữ Thiếu Khanh thở dài, hắn lấy ra một đĩa linh đậu, nhàm chán ngồi cắn rôm rốp.Bỗng nhiên, một cái bàn tay lông xù thò lên từ dưới mặt bàn sờ lần.Lữ Thiếu Khanh đưa tay gạt bỏ, nhấc Tiểu Viên Hầu từ dưới bàn lên."Khẹc khẹc."Tiểu Viên Hầu rất có linh tính, hôm nay ở bên cạnh nhìn đã biết sự khủng bố của Lữ Thiếu Khanh rồi.Hôm nay nó không dám bước vào lương đình một bước.Có điều hôm nay bắt gặp mấy lần Lữ Thiếu Khanh lấy linh đậu ra nhai, mùi hương rất thơm, khơi dậy sự thèm thuồng trong nó.Cuối cùng, nó vẫn lấy dũng khí, định đến trộm vài viên nếm thử.Không nghĩ rằng bị Lữ Thiếu Khanh bắt ngay tại trận.Lữ Thiếu Khanh cũng rất tò mò với Tiểu Viên Hầu.Đằng nào bây giờ không có việc gì làm, vừa khéo đùa thử.Tiểu Viên Hầu cũng chỉ to hơn đầu người một chút, lông trên người trắng muốt, làn da mềm mịn, lúc sờ còn thấy rất thoải mái.Hai mắt Tiểu Viên Hầu tràn đầy sợ hãi, tay Lữ Thiếu Khanh sờ nó, khiến nó cảm thấy như một con dao sắc lẹm đang lướt trên người mình, tìm một vị trí thích hợp để chặt xuống.Cứu mạng.Tiểu Viên Hầu liều mạng kêu với Kế Ngôn, sợ hãi không ngớt.Kế Ngôn không hề mở mắt, chỉ hờ hững nói: "Đừng bắt nạt nó."Lữ Thiếu Khanh bất mãn: "Ai bắt nạt nó chứ? Ngươi nhìn thấy à?"Sau đấy lại vỗ đầu Tiểu Viên Hầu: "Khỉ nhỏ đừng sợ, ta không phải kẻ xấu."Ngươi không phải kẻ xấu, ngươi là đại ác ma.Tiểu Viên Hầu hét to trong lòng.Sáng ngày hôm nay, nó tận mắt chứng kiến cảnh tượng Lữ Thiếu Khanh dày vò hai người Mục Nham Si Hoàn thừa sống thiếu chết.Khiến nó tràn đầy kiêng dè đối với Lữ Thiếu Khanh.Sau khi Lữ Thiếu Khanh vỗ đầu nó thì lại sờ người nó, bóp mấy cái giống như đang chọn con mồi."Ngươi tìm đâu ra vật nhỏ này vậy?" Lữ Thiếu Khanh vừa sờ Tiểu Viên Hầu, vừa thuận miệng hỏi."Đụng phải trên đường, trước khi chết, cha nó gửi gắm nó lại cho ta." Kế Ngôn mở mắt, nhìn thoáng qua Tiểu Viên Hầu, không để ý đến ánh mắt cầu cứu của nó mà nói với Lữ Thiếu Khanh: "Nếu rảnh, ngươi có thể dạy nó."Kế Ngôn không cảm thấy mình có nhiều thời gian dạy dỗ Tiểu Viên Hầu.Vẫn nên để nó đi theo sư đệ thì tốt hơn, dù sao sư đệ cũng có kinh nghiệm."Dạy nó?" Lữ Thiếu Khanh nổi giận, coi ta là gì chứ? Huấn luyện động vật hay là con sen?"Ta bận lắm, không rảnh."Tiểu Viên Hầu cũng vội vàng kêu lên, đánh chết nó cũng không muốn theo Lữ Thiếu Khanh."Ây da?" Lữ Thiếu Khanh bực mình, dám chê ta?"Chê ta hả? Sư ca đẹp trai như ta, bao nhiêu người muốn đi theo ta mà cầu còn không được, ngươi lại chê?""Ngươi sợ cái gì? Nhát gan như vậy, để ta xem nào, ngươi là đực hay là cái."Tiểu Viên Hầu nghe xong lại càng hốt, hai cái chân khép chặt lại.Nhưng chút lực này của nó căn bản không làm gì được Lữ Thiếu Khanh, bị Lữ Thiếu Khanh tách ra."Có này, nếu đã vậy thì ngươi sợ khỉ gì? Ta đáng sợ lắm sao?" Sau đấy còn búng một cái vào thứ kia của nó.Sắc mặt Tiểu Viên Hầu đỏ ửng, đột nhiên phẫn nộ.Nó cắn răng tức giận, trong cơn giận dữ nó đột nhiên bộc phát một luồng kiếm ý.Trong khoảnh khắc thoát khỏi giam cầm của Lữ Thiếu Khanh, nó nhe răng nhếch miệng với hắn.Tiểu Viên Hầu tức giận mà quên luôn cả sợ hãi, nó quát to một tiếng, há mồm ra, một luồng kiếm ý từ trong miệng phun tới, đâm thẳng mặt Lữ Thiếu Khanh."Ủa?" Lữ Thiếu Khanh ngạc nhiên, không ngờ Tiểu Viên Hầu giống như con chim ngốc, bên trong cơ thể cũng có một luồng kiếm ý.Nhưng mà thực lực của Tiểu Viên Hầu quá yếu, nhiều nhất thực lực cũng chỉ ở Trúc Cơ kỳ, cho dù đột nhiên bùng nổ thì ở trước mặt Lữ Thiếu Khanh vẫn không thấm vào đâu.Lữ Thiếu Khanh chỉ dùng một tay đã trấn áp được nó lần nữa."Ngươi cũng dạy nó rồi?" Lữ Thiếu Khanh hỏi Kế Ngôn.Kế Ngôn nhìn Tiểu Viên Hầu, trong mắt lộ ra cái nhìn hài lòng, giọng điệu cũng mang ý khen ngợi: "Giống như Úc Mộng, cho nó một luồng kiếm ý lĩnh ngộ.""Nó tự biết sáng tạo, hấp thụ kiếm ý ta cho, đồng thời lợi dụng kiếm ý rèn luyện thân xác, rất thông minh."Nhận được lời khen của Kế Ngôn, trên mặt Tiểu Viên Hầu mang theo mấy phần đắc ý.Đây chẳng phải giống như chim ngốc sao?Lữ Thiếu Khanh nhéo Tiểu Viên Hầu, đánh giá một lượt lần nữa, cuối cùng bảo: "Xem ra nó đã hiểu cách tu luyện rồi, đã trở thành yêu thú."Thực lực của hung thú sẽ tăng theo quá trình trưởng thành, khi trưởng thành cũng là lúc thực lực đạt đỉnh cao nhất.Thực lực đồng thời cũng thoái hoá khi về già.

Bạn cần đăng nhập để bình luận