Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 812 - Đây chính là thực lực của ngươi?



Chương 812: Đây chính là thực lực của ngươi?Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmMiêu Á không có ý gì, Lữ Thiếu Khanh không phải kẻ dễ trêu chọc, Câu Tô dám đi, không chết thì ít nhất cũng phải chịu khổ một trận.Trong lòng Câu Tô chần chờ, đương nhiên hắn ta biết Lữ Thiếu Khanh không dễ chọc.Nhưng trước mặt Miêu Á, hắn ta lại không muốn thể hiện nỗi sợ của mình.Ngay vào lúc hắn ta đang chần chờ, Cung Tử Sương đến.“Tô ca ca!” Cung Tử Sương nở nụ cười chân thành, ngọt ngào gọi Câu Tô: “Thương thế của huynh sao rồi? Hôm nay ta mới biết có người đả thương Câu Tô ca ca, đúng là tên đáng chết.”Miêu Á nhìn thấy Cung Tử Sương lông mày nhíu lại, trong mắt lộ ra ánh mắt chán ghét.Cung Tử Sương nhìn thấy Miêu Á cũng cười tủm tỉm gọi Miêu Á một tiếng: “Á muội muội.”Tuy nhiên ánh mắt nàng ta cũng giống như ánh mắt Miêu Á vậy.Hai bên đều nhìn đối phương không vừa mắt.Miêu Á hừ một tiếng: “Phụ thân ngươi đang chiến đấu với người khác, ngươi không lo lắng chút nào sao?”Cung Tử Sương tự tin ngạo nghễ, thân hình nàng ta cao hơn Miêu Á khá nhiều, ánh mắt như từ trên cao nhìn xuống Miêu Á, hơi hếch đầu lên: “Thực lực cha ta cường đại, không cần lo lắng cho ông ấy. Hắn tuổi còn chẳng bằng ta, hắn có thể đánh được cha ta sao?”Nhưng mà vừa dứt lời, nơi xa truyền đến một tiếng hét thảm thiết.Đám người bên cạnh kinh ngạc kêu lên: “Chuyện này, không thể nào.”Cung Tử Sương nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của cha mình, nàng ta vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.Nơi xa, thân hình Cung Trừ từ giữa không trung rơi xuống.Toàn thân Cung Trừ vết thương chồng chất, như là vạn kiếm xuyên qua, vết thương to nhỏ che kín toàn thân ông ta, trong tay chỉ cầm một nửa trường cung.Nàng ta nhìn thấy thảm trạng của cha mình thì ngây ra.Phụ thân mình cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng sáu, sao lại không đánh lại Kế Ngôn?Hơn nữa!Nàng ta ngẩng đầu nhìn lại, Kế Ngôn trên bầu trời vẻ mặt lạnh nhạt, cầm kiếm đứng đó, tiêu sái phiêu dật.Khí tức hắn ta bình ổn, không thể nhận ra sự chật vật hay mệt mỏi sau khi trải qua trận đại chiến.Giống như người ban nãy chiến đấu với Cung Trừ không phải hắn ta vậy.Cơ thể Cung Tử Sương run rẩy, phụ thân nàng ta cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng sáu, sao lại bị đánh bại nhanh như vậy?Cung Tử Sương không thể tin được: “Không, không thể nào.”Kế Ngôn nhìn Cung Trừ thua trận, lắc đầu giống như vô cùng thất vọng: “Quá yếu.”“Đây chính là thực lực của ngươi sao?”Tất cả mọi người trầm mặc.Lời này giống như đang trào phúng, nhưng mọi người lại không cảm nhận được sự trào phúng trong đó.Bọn hắn nhận ra đây là lời thật lòng của Kế Ngôn.Đây là thật lòng thất vọng.Cho dù là Cung Trừ thì ngoài lộ ra vẻ mặt muốn chết thì ông ta cũng không có lời nào để nói.“Còn ai muốn lên nữa không?”Ánh mắt Kế Ngôn quét ngang đám người, không ít người quay đầu đi chỗ khác theo bản năng, tránh đi ánh mắt Kế Ngôn.Kế Ngôn còn đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng khiến rất nhiều lòng người sinh kiêng kị.Còn Miêu Hoành Tuấn thì giật nảy mình vì chuyện này, , trong lòng âm thầm hối hận, nếu như ba ngày trước lên tiếng mời chào, nếu lỡ thành công chẳng phải Miêu gia có thêm một tồn tại có thể so với Nguyên Anh kỳ tầng sáu sao?“Tiểu tử thú vị!”Một âm thanh thâm trầm quanh quẩn trên bầu trời, từ xa đến gần, chờ khi âm thanh tới nơi một bóng người cũng xuất hiện trước mặt Kế Ngôn.Mà sau khi nhìn thấy người tới, Miêu Hoành Tuấn và Câu Khiên trăm miệng một lời: “Cung gia lão tổ, Cung Sùng!”Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất của Tam Võ thành...Thân hình lão giả rất cao, ít nhất cao hơn hai mét, nhưng thân hình thon gầy, mái tóc và râu ria hoa râm nhưng sắc mặt cực kỳ hồng nhuận, trông rất giống phản lão hoàn đồng.Khí tức của lão ta rất bình thường, bình thường đến mức giống một phàm nhân, không đáng chú ý.Nếu lão ta đi trên đường cái sẽ không có mấy ai chú ý đến lão ta.Cũng không ai ngờ một người rõ ràng được coi là gầy gò trong Thánh tộc lại là Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất của Tam Võ thành.Cung Sùng hai tay chắp sau lưng, ánh mắt nhìn Kế Ngôn lộ tia tán thưởng.“Tên nhóc không tệ, ngươi có quan hệ gì với Kiếm gia?”Khí chất Kế Ngôn thật sự quá tốt, cho dù là Cung Sùng sống ba bốn trăm năm cũng không kìm được sợ hãi thán phục.Thanh niên giống như Kế Ngôn là lần đầu tiên lão ta gặp được.Khí tức trong cơ thể mạnh mẽ như một vầng thái dương đang mọc, làm cho người ta không dám nhìn thẳng.Kế Ngôn cũng phát giác được sự cường đại của Cung Sùng, sắc mặt hắn ta tăng thêm vài phần ngưng trọng, một lần nữa nói: “Ta có có quan hệ gì với Kiếm gia.”Không có quan hệ với Kiếm gia lại có kiếm ý như vậy, đúng là yêu nghiệt.Cung Sùng một lần nữa tán thưởng: “Cho dù là tên Kiếm Ngũ của Kiếm gia kia lúc bằng tuổi ngươi cũng không lợi hại được như ngươi. Hẳn ngươi đến từ đại gia tộc ẩn thế nào đó?”Kế Ngôn một lần nữa phủ nhận: “Bớt nói nhiều lời, đánh với ta một trận đi.”Sự cường đại của Cung Sùng khiến chiến ý trong cơ thể Kế Ngôn bốc cháy.“Người trẻ tuổi, hà tất phải chém chém giết giết.”Cung Sùng nở nụ cười như một vị lão nhân hiền lành: “Nếu ngươi không phải tới từ gia tộc Thánh địa, cũng không phải đại gia tộc ẩn thế, vậy chi bằng gia nhập Cung gia ta đi. Trở thành đồ đệ của Cung gia, Cung gia chúng ta có vài tiểu bối không tệ, ngươi có thể lựa chọn một trong số các nàng trở thành đạo lữ của mình, chỉ cần ngươi có đủ thực lực, Cung gia tương lai sẽ do ngươi nói là được.”Lời này vừa nói ra, những người nghe thấy lời này đều nhao nhao xôn xao.Không ngờ Cung Sùng cũng muốn mời chào Kế Ngôn, hơn nữa điều kiện đưa ra lại cao đến như vậy.Phía xa, Lữ Thiếu Khanh bĩu môi: “Tự mình rước khổ.”Thiều Thừa sư phụ bọn họ thiên phú bình thường, thực lực không tính quá mạnh. Nhưng với hai người bọn họ mà nói, ông đối đãi với bọn họ như thân nhi tử.

Bạn cần đăng nhập để bình luận