Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 820 - Ai đi ta giết kẻ đó



Chương 820: Ai đi ta giết kẻ đóNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmUống trà?Ai muốn uống trà với ngươi?Cho dù là Cung Tử Sương hay Miêu Á đều không muốn ở lại đây nữa.Đặc biệt là Cung Tử Sương, thuyết phục cung Xiêm tới đây vốn nghĩ ba người có thể đối phó được Lữ Thiếu Khanh.Nàng ta không thể ngờ rằng thực lực Lữ Thiếu Khanh mạnh như vậy, có thể lặng lẽ khống chế được Cung Xiêm.Cung Xiêm trước mặt hắn giống như một phạm nhân không hề có sức đánh trả. Điều này cũng khiến nàng ta tắt ngay suy nghĩ đi gây chuyện với Lữ Thiếu Khanh.Tới đây là để ra mặt cho Câu Tô nhưng giờ xem ra không đáng. Chẳng bằng mau chóng rời khỏi nơi này.Đối mặt kẻ như vậy, nàng ta sợ mình sẽ sụp đổ.Nàng ta hừ một tiếng, Cung Xiêm đã được thả trở về, nàng ta nói chuyện không cần phải trái với lương tâm nữa.“Chuyện hôm nay, ta sẽ nhớ kỹ.”Sau khi nói xong nàng ta định đưa theo Cung Xiêm rời đi.Lữ Thiếu Khanh không đồng ý: “Ta đâu nói sẽ để các ngươi rời đi.”Sắc mặt Cung Tử Sương thay đổi, đỡ Cung Xiêm: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”“Nói rồi, muốn các ngươi ở lại uống chén trà, xem kịch. Đại sư huynh của ta đang đánh nhau, không có người xem huynh ấy sẽ đau lòng lắm.”“Còn nữa, ta cũng không đành lòng nhìn ba nhà các ngươi có mâu thuẫn, ta muốn giúp các ngươi hóa giải một chút.”Miêu Á hừ một tiếng: “Không cần, cáo từ!”Miêu Á vừa cảm nhận được chút điềm lạ liền muốn chuồn đi.Nàng ta tới đây là muốn xem Câu Tô và Cung Tử Sương xấu mặt, giờ đã xem xong rồi, không còn chuyện gì nữa, cũng nên trở về rồi.Lữ Thiếu Khanh nhàn nhạt nói một câu: “Ngươi dám đi, ta sẽ giết ngươi.”Tim Miêu Á giật thót, nhìn ánh mắt bình tĩnh của Lữ Thiếu Khanh nàng ta muốn phản bác một câu không tin.Nhưng, câu nói này nàng ta không nói nên lời, ý thức trong lòng nói với nàng ta, Lữ Thiếu Khanh không phải đang nói đùa.Lữ Thiếu Khanh cũng nói với Câu Tô: “Ngươi cũng thế, dám rời đi, ta sẽ giết ngươi. Ai rời đi ta giết kẻ đó.”Một câu nói khiến sắc mặt mấy người ở đây khó coi.Cung Tử Sương không phục, lạnh lùng nói: “Mấy người chúng ta cùng đi, ngươi giết hết được sao?”Lữ Thiếu Khanh nhảy lên ngồi trên một thân cây, từ trên cao nhìn xuống, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Không sai, không giết được toàn bộ các ngươi nhưng ta có thể giết được một hai người. Các ngươi có thể thử xem, xem phải chăng mình có cơ hội chạy khỏi nơi này không.”Câu nói này vô cùng có sức uy hiếp, vẻ mặt Cung Tử Sương âm trầm, tiến thối lưỡng nan.Miêu Á và Câu Tô cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.Bọn hắn không đoán ra được tâm tư của Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh nhìn thấy bọn hắn không dám hành động lung tung thì rất hài lòng, nói với bọn hắn: “Ngồi yên ở đây xem đi, ta có thể cam đoan, tuyệt đối đặc sắc.”Không còn cách nào khác, Miêu Á, Câu Tô, Cung Tử Sương đều là Nguyên Anh kỳ, có thực lực.Nếu bọn hắn liên thủ thì có sức để đánh với Lữ Thiếu Khanh một trận.Đáng tiếc, ba người bọn hắn không thể liên thủ.Cũng không thể làm được việc hi sinh bản thân cho những người khác thoát đi.Trong tình huống như vậy, bọn hắn chỉ có thể làm theo lời Lữ Thiếu Khanh, tạm thời lưu lại, yên lặng theo dõi kỳ biến.Lữ Thiếu Khanh cũng dời lực chú ý lên chiến trường trên bầu trời.Kế Ngôn và Cung Sùng vẫn đang tiếp tục chiến đấu.Hai bên đã giao thủ hai ba trăm hiệp, chiến đấu kịch liệt, như sắp đánh xuyên cả bầu trời.Kiếm quang trăm ngàn trượng, cự tiễn phá thiên.Mỗi một lần va chạm đều có thể gây ra bạo tạc mãnh liệt, thiên địa chấn động.Đất đai dưới chân bọn hắn bị đánh nát, từng ngọn núi lần lượt bị đánh tan, san thành bình địa.Phạm vi bị trận chiến của hai người tác động rất lớn, mọi người vây xem thậm chí còn dần lui lại.Sắc mặt người ba nhà vô cùng ngưng trọng.Kế Ngôn lợi hại như vậy vượt quá dự liệu của tất cả mọi người bọn hắn.Miêu Hoành Tuấn nhìn lên trận chiến trên bầu trời, chần chờ: “Có vẻ như, tiểu tử kia chiếm thượng phong?”Giọng Miêu Hoành Tuấn khàn khàn, có vẻ ông ta bị chính suy nghĩ này của mình dọa sợ.Dùng cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng năm chống lại cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng bảy vốn đã không hợp thói thường rồi.Vốn cho rằng Kế Ngôn lợi hại, có thể đánh ngang tay với Cung Sùng nhưng cuối cùng chắc chắn Kế Ngôn sẽ thua.Nhưng, đánh tới giờ, Kế Ngôn chẳng những không lộ ra dấu hiệu thất bại, ngược lại càng đánh càng hăng, như đang đè đánh Cung Sùng.Điều này rất không hợp với thói thường.Câu Khiên cũng chau mày, ngữ khí của ông ta cũng mang theo sự k"hông chắc chắn.“Lẽ, lẽ nào lại vậy?”Thậm chí ông ta còn dụi mắt mình theo bản năng.Đến Nguyên Anh kỳ thì đã không còn chuyện cận thị gì đó.Nhưng giờ khắc này Câu Khiên không kìm được nghi ngờ, phải chăng mắt mình đã nhìn nhầm.Đây là Cung Sùng Nguyên Anh hậu kỳ duy nhất của Tam Võ thành, có tồn tại của lão ta, Cung gia mới chèn ép cho Câu gia và Miêu gia không ngẩng đầu lên được.Chẳng lẽ tu vi Nguyên Anh kỳ tầng bảy của Cung Sùng chỉ là đồ giả?Còn chẳng bằng cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng năm?Mọi người vây xem thậm chí không kìm được suy đoán như vậy.Về phần bên Cung gia, bọn hắn càng lo lắng hơn.Cung Trừ nhìn lão tổ của mình như đang bị đè đánh, lòng bàn tay của ông ta túa đầy mồ hôi.Ông ta không dám nghĩ đến hậu quả nếu Cung Sùng thua.Lão tổ, cố lên.Cung Trừ chỉ có thể âm thầm cổ vũ lão tổ của mình trong lòng.Đám người quan chiến kinh ngạc hoài nghi, trong lòng Cung Sùng cũng tràn đầy chấn động.Lúc mới đầu, lão ta còn có thể đè đánh Kế Ngôn, dù sao cảnh giới thực lực cũng bày ra đấu.Thậm chí lúc bắt đầu, lão ta còn tự tin cho rằng sẽ nhanh chóng đánh bại được Kế Ngôn.Nhưng, thời gian dần trôi qua, theo thời gian trôi qua, không biết bắt đầu từ bao giờ, lão ta đã bị Kế Ngôn đè đánh.Giờ!Lão ta chỉ cảm thấy toàn thân Kế Ngôn trước mặt tỏa ra quang mang khiến người ta không cách nào nhìn thẳng, như một vầng diệu nhật, không hề cố kỵ phóng thích quang mang của bản thân.

Bạn cần đăng nhập để bình luận