Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 823 - Đại trưởng lão Miêu gia



Chương 823: Đại trưởng lão Miêu giaNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmCung Sùng che miệng vết thương, nhìn hai bóng người trên trời.Hai người đó ba lơ lửng quay lưng lại với ánh nắng như Tử Thần trong bóng tối.Sát khí trên người cô đặc thành vật chất, đem lại cho người ta sự sợ hãi vô tận.Cung Sùng vừa sợ vừa giận. Thì ra đây mới là nguyên nhân lão ta cảm thấy bất an sao?Lão ta gầm lên: “Miêu Vu, Câu Lệ, hai tên tiểu bối các ngươi cũng dám ra tay với ta sao?”“Miêu gia và Câu gia chán sống rồi hả?”Đại trưởng lão Miêu gia trầm ngâm một lát cuối cùng mới chậm rãi trả lời: “Sùng đại nhân, chúng ta cũng chẳng biết làm thế nào.”“Mấy năm nay Cung gia nhà các ngươi quá đáng lắm.”Cung gia ỷ có Cung Sùng, càng ngày càng phách lối, chiếm lấy chức Thành chủ, chiếm tới ba phần lợi ích của Tam Võ thành làm của riêng.Mà cũng chính nhờ vào vô số tài nguyên của Cung gia, Cung Trừ mới tiến bộ thần tốc, bỏ xa Miêu Hồng Tuấn và Câu Khiên tít tắp.Miêu gia và Câu gia không thể không lo lắng. Vạn nhất Cung Trừ cũng tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ thì sao.Hai nhà bọn họ còn chơi cái rắm ấy!Câu Lệ cực kỳ hung dữ, không thèm nể mặt, đằng đằng sát khí mà mắng: “Cung gia các ngươi đáng chết!”“Hoàn toàn quên đi lời ước định giữa tổ tiên ba nhà chúng ta trước kia. Các ngươi không tuân thủ ước định, đừng trách chúng ta trở mặt.”Hai người bọn họ trẻ hơn Cung Sùng, như tu luyện cũng cần rất nhiều tài nguyên.Phần lớn tài nguyên đều bị Cung gia chiếm mất rồi, bọn họ chỉ được chia tới một chút xíu, hai người bọn họ tu luyện cũng còn không đủ, nói gì tới chia cho tộc nhân.Cung gia ăn thịt, Miêu gia và Câu gia chỉ có thể húp chút nước.Thi thoảng ăn thịt một chút thì không sao, nhưng ngày nào cũng ăn thịt sẽ bị người người giận dữ.“Giỏi, giỏi!” Cung Sùng quyết tâm, nghiến chặt răng, nhìn chòng chọc hai người kia: “Ta nhớ rồi, sau này ta sẽ kính trả lại cho các ngươi gấp bội!”“Sau này à?” Câu Lệ cười lạnh; “Kiếp sau đi!”Y hét lớn: “Chết đi!”Y ép hai bàn tay xuống, sóng không khí vô hình khuếch tán, đất trời chấn động như bị áp súc.Cung Sùng vội vàng tránh đi, một áp lực vô hình từ trên trời giáng xuống đánh trúng vào vị trí lão ta vừa đứng, để lại một cái hố to tướng trên mặt đất.Tất cả đều bị ép thành bột mịn.Mầm Vu cũng lao tới Cung Sùng, thân hình bùng lên một cái, sương trắng vờn quanh, phát ra tiếng rít sắc nhọn giữa không trung.Y mang sóng âm lao thẳng đến Cung Sùng nện một quyền thật mạnh vào lão ta.Cung Sùng tránh được đòn tấn công của Câu Lệ nhưng không thoát khỏi Miêu Vu tấn công.Lão ta trúng một quyền vừa cứng vừa mạnh, máu tươi điên cuồng phụt ra, ngực bị đấm bẹp lép, ngã bịch xuống ấn lún mặt đất thành một cái hố sâu.“Đáng. Đáng chết!”Cung Sùng cảm thấy hơn phân nửa thân thể mình đã mất đi tri giác.Một quyền này của Miêu Vu phế đi hơn nửa người lão ta.Cơ thể chồng chất vô số vết thương, máu me đầm đìa, vô cùng chật vật.Miêu Vu không truy kích mà nói: “Sùng đại nhân, ngươi tự kết thúc đi, vậy cũng bớt đau khổ một chút.”“Muốn ta chết sao? Không dễ thế đâu!” Đương nhiên Cung Sùng không thể dễ dàng nhận thua, cố gắng dụa đứng dậy: “Khi ta giết địch, hai người các ngươi còn đang uống sữa đấy!”Lão ta cầm trường cung, thân thể lảo đảo không đứng vững nổi nữa, đã sắp đến cực hạn rồi.“Ta còn chưa có thua. Các ngươi.”Câu Lệ cười lạnh, lại giơ tay lên: “Ngu ngốc đần độn. Hôm nay không có ai tới cứu ngươi đâu. Đi chết đi!”Bỗng nhiên lông mao toàn thân Câu Lệ dựng đứng cả lên, theo bản năng lóe lên một cái biến mất.Một thanh trường kiếm đã xuất hiện đúng vị trí y vừa đứng.“Quả nhiên, vẫn hơi khó nhỉ?”Lữ Thiếu Khanh xuất hiện, tiếc nuối ra mặt, Mặc Quân Kiếm chậm rãi rơi xuống trước mặt hắn.Lữ Thiếu Khanh cầm lấy Mặc Quân Kiếm, mỉm cười nói với ba người: “Nể mặt ta, không đánh nữa được không?”“Mọi người đều là đồng hương thân thiết, có gì cũng có thể nói chuyện.”Cả ba người đều ngơ ngác.Người là ai?Nể mặt ngươi?Mặt mũi của ngươi đáng mấy đồng tiền?Ngươi nói không đánh là không đánh à?Câu Lệ suýt nữa bị đánh lén thành công, trong lòng sục sôi tức giận.Một tên tiểu gia hỏa cũng dám đánh lén y. Muốn chết!Câu Lệ nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi là cái thá gì?”Lão ta nhắm thẳng Lữ Thiếu Khanh, vỗ một chưởng cuốn gió rít gào.Linh lực xung quanh bị áp súc như sóng biển cuộn trào đổ ập xuống muốn nghiền nát Lữ Thiếu Khanh.Lữ Thiếu Khanh muốn tránh né, nhưng chợt nhận ra không gian xung quanh đều bị khóa chặt.Không có cách nào.Trong chốc lát, ánh mắt của Lữ Thiếu Khanh trở nên lạnh băng, toàn thân tỏa ra khí tức túc sát.Mặc Quân Kiếm đánh mạnh xuống.Không hỏa!Không gian bị áp súc đột nhiên bùng lên vô số ngọn lửa.Ngọn lửa hai màu đen trắng pha quyện vào nhau, đón gió bay lên.Ánh mắt Câu Lệ đầy hoảng sợ.Thực ra mỗi ngọn lửa đen trắng này đều là một cỗ kiếm ý hóa thành.Bùm!Chẳng những phá được đòn tấn công của Câu Lệ, còn ép cho y phải liên tiếp lùi lại.Câu Lệ mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh tầng sáu, dù có cao hơn Lữ Thiếu Khanh một vài cảnh giới nhỏ.Nhưng trước mặt Lữ Thiếu Khanh, vài cảnh giới nhỏ chẳng là cái gì.Chỉ một chiêu trực diện thôi, Câu Lệ đã cảm giác được một cỗ sức mạnh cường đại vọt tới, chấn động khí huyết trong cơ thể lão ta sôi lên.“Ngươi!”Câu Lệ nhìn Lữ Thiếu Khanh, khó mà tin nổi. Người này lại có thể ép lui mình chỉ với một kiếm.Vạn vạn lần lão ta không ngờ nổi. Sắc mặt lão ta lúc này cực kỳ đa dạng, vừa chấn động kinh ngạc, vưa phẫn nộ, vừa oán hận.Cung Sùng cũng không thể tin vào mắt mình.Tên này cũng tới từ chỗ tên yêu nghiệt kia à?Lữ Thiếu Khanh không nói thêm nửa lời với Câu Lệ, cầm kiếm bước lên.Trường kiếm vung lên, trăm trượng kiếm quang sáng lên rạch phá không khí, ngay cả đám mây trên trời cũng bị chém thành hai nửa.Kiếm ý dữ dằn lăng lệ vô cùng điên cuồng xé rách mọi thứ trước mặt nhắm thẳng Câu Lệ mà bổ thật mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận