Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 844 - Tin tức của sư muội



Chương 844: Tin tức của sư muộiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKế Ngôn gập tập tranh lại, ném cho Lữ Thiếu Khanh: “Từ đâu tới? Có nghĩa gì?”Giọng hắn ta lạnh đi vài phần. Ai dám bắt nạt sư muội của hắn ta tức là dám đối nghịch với hắn ta.Lữ Thiếu Khanh kể lại thông tin lấy từ chỗ Loan Thụy.Kế Ngôn nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: “Lên đường đi.”Tam Võ thành ở rìa phía tây nam của Đông Tế, còn cách Thánh địa hai tháng đi đường.Không có truyền tống trận, chỉ e đi lại mất thời gian.Thật không may, có không ít thành trì của Đông Tế không có truyền tống trận.Kế Ngôn không thích dây dưa dài dòng, một khi đã quyết việc gì sẽ lập tức đi làm.Lữ Thiếu Khanh lại không vội: “Gấp cái gì. Còn hơn nửa năm nữa cơ, cứ từ từ rồi đi, có vội đi nữa mấy ngày cũng có đáng gì.”“Ta còn chưa thu được linh thạch, chờ thêm mấy ngày nữa đi.”Ngày thứ hai, Miêu Á dừng đả tọa, tỉnh lại.Chuyện đầu tiên nàng ta làm là tới phòng của Lữ Thiếu Khanh xem.Nàng ta rất tò mò không biết hôm qua Lữ Thiếu Khanh chạy đi đâu, rốt cuộc có chuyện gì đáng cho hắn phải trịnh trọng như thế.Nàng ta vừa mở mắt đã thấy Lữ Thiếu Khanh đang nằm trên nóc nhà, bắt chéo chân, uể oải phơi nắng.Mặt trời ở Hàn Tinh cực kỳ độc, nhiệt độ rất cao, tia tử ngoại rất mạnh.Phơi bên ngoài một hồi, cho dù là tu sĩ, làn da cũng bị ảnh hưởng.Nhưng Lữ Thiếu Khanh phơi thế mà không có vấn đề gì, làn da vẫn trắng nõn khiến cho Miêu Á ghen tị thật sâu.Nếu nàng ta cũng trắng thế, sẽ tự tin với dung nhan của mình hơn.Miêu Á tiến tới. Nàng ta rất tò mò với chuyện hôm qua, muốn hỏi xem Lữ Thiếu Khanh đã đi đâu làm gì.Dù có hỏi không ra được, thì trò chuyện rút ngắn được quan hệ cũng tốt.Nhưng nàng ta vừa đi tới Lữ Thiếu Khanh đã quay đầu sang nói với nàng ta: “Ra ngoài đón khách vào đi.”Ra ngoài?Đón khách?Miêu Á há mồm, vô thức hỏi: “Ai cơ?”“Ngươi đi ra không phải sẽ biết sao?”Chẳng có cách nào khác, Miêu Á chỉ có thể đi ra ngoài cửa lớn, mới phát hiện thì ra là người quen cũ.Câu Tô.Câu Tô từ phía xa đi tới Miêu gia, còn chưa mở miệng gọi người, Miêu Á đã xuất hiện trước mặt hắn ta.“Miêu Á muội muội!” Câu Tô mừng rỡ: “Quá tốt rồi, phiền muội đưa ta tới tặp Trương Chính đại nhân.”“Ngươi tới đây làm gì?” Miêu Á cực kỳ không tình nguyện, cứng ngắc lạnh băng hỏi lại, thái độ cực kỳ kháng cự.Giọng nói của Câu Tô vừa nhờ vả vừa khách khí, ánh mắt nhìn Miêu Á cũng nóng như lửa: “Ta tới đây là để tặng đồ cho Trương Chính đại nhân đó, mong Miêu Á muội muội thông báo giúp.”Hắn ta chính là vị khách mà tên kia nói sao?Miêu Á nhìn qua bốn phía, không phát hiện có người nào khác.Cuối cùng, nàng ta đành đưa Câu Tô đến trước mặt Lữ Thiếu Khanh.“Trương Chính đại nhân!”’ Câu Tô cực kỳ khách khí, cung cung kính kính chỉ thiếu quỳ xuống thôi.Miêu Á thấy vậy lại càng tò mò hơn, không biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho tên gia hỏa Câu Tô lại thành ra thế này.Lữ Thiếu Khanh ngồi xuống, xoa xoa tay hỏi: “Mang đến chưa?”Câu Tô liên tục gật đầu: “Mang đến rồi ạ, hai trăm vạn viên linh thạch.”Dứt lời, hắn ta lấy ra một cái nhẫn trữ vật nhỏ, tiểu viên hầu từ phía xa nhảy tới nhận lấy giao cho Lữ Thiếu Khanh.“Hiểu chuyện!” Lữ Thiếu Khanh hài lòng sờ sờ đầu tiểu viên hầu: “Lần sau sẽ đưa mày đi ăn ngon uống ngon.”Nhớ lại món ăn đêm qua được nếm, nước bọt của tiểu viên hầu ứa ra ào ào.Lữ Thiếu Khanh cầm lấy nhẫn trữ vật, quét thần thức qua một cái, hết sức hài lòng.Hắn nói với Câu Tô: “Không tệ, làm rất tốt. Chuyện lần này coi như xong.”Câu gia dẫn tên gia hỏa Loan Thụy này tới tìm hắn gây sự, đây là cái giá phải trả.Không diệt Câu gia cũng không thể để cho Câu gia yên được.Nhất định phải đem một trăm vạn viên linh thạch đến trấn an tâm linh đang bị tổn thương của hắn.Hôm qua mới dọa một câu, hôm nay đã ngoan ngoãn đưa đồ tới.Thái độ như thế cũng nói lên một điều.Loan Thụy đã chết rồi.Đây cũng là một chuyện đáng ăn mừng.Lữ Thiếu Khanh cười đến là vui vẻ, sướng từ trong lòng sướng ra.“Tốt, về nói với cha ngươi ban đêm có thể an tâm đi ngủ rồi.”Câu Tô nhẹ nhàng thở ra. Hắn ta chỉ trông chờ câu này thôi.Loan Thụy không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh, cái đùi Thánh địa đã bị Lữ Thiếu Khanh đánh cho gãy xương rồi.Đến Đại trưởng lão cũng bị đánh thành đầu heo, trên dưới Câu gia cùng tiến lên cũng không phải đối thủ của Lữ Thiếu Khanh. Nếu Lữ Thiếu Khanh trả thù Câu gia sẽ không ai có thể cứu được Câu gia.Mà bọn họ đã giết Loan Thụy, cũng không còn đường quay đầu nữa.Chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo Lữ Thiếu Khanh dâng lên phí bảo vệ.Nhẹ nhàng thở ra, Câu Tô nói ra mục đích thứ hai mà mình đến đây.“Đại nhân, ngài thấy có thể điều đình mâu thuẫn giữa ba nhà chúng ta không?”Lữ Thiếu Khanh nghe xong, trực tiếp từ chối: “Không rảnh!”Nói đùa, lúc trước ta làm bao nhiêu chuyện thế để làm gì?Không phải là để khiến cho ba nhà các ngươi đánh nhau loạn xà bần lên, đánh cho văng cả não ra ngoài, mới không rảnh gây phiền phức cho ta sao?Điều đình?Làm thế không phải tự tát vào mặt mình à?Ta ăn no rỗi việc à? Ta không có dở hơi thế.Câu Tô cũng không bất ngờ. Hắn ta biết không thể thuyết phục Lữ Thiếu Khanh dễ dàng như thế. Không nói nhảm nữa, hắn ta đưa ra đòn sát thủ.“Năm mươi vạn viên linh thạch, mong đại nhân ra tay điều đình.”Lữ Thiếu Khanh nghe vậy, hứng thú dựng một ngón tay: “Một trăm vạn viên linh thạch.”Vì một trăm vạn viên linh thạch, mặt mình tự mình tát, rất hợp lý nhỉ.Ai, ta thích dở hơi nhất mà.

Bạn cần đăng nhập để bình luận