Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 857 - Rốt cuộc là ai sợ ai



Chương 857: Rốt cuộc là ai sợ aiNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmNhung Lâu không ngốc, chớp mắt đã nghĩ thông.Đàm Linh trước mắt đây tuyệt đối không phải người gã có thể đắc tội.Đồ đệ của Nhị trưởng lão trong Thánh địa, không phải thân phận ngang nhau, ai dám đắc tội chứ?Gã không phải Kiếm Lan, Nhung tộc không phải Kiếm gia, không có được thực lực và sức mạnh kia.Mặc dù khó chịu, cũng cảm thấy rất nhục nhã.Nhưng dù sao như vậy cũng còn hơn khiêu chiến Đàm Linh, đắc tội với Nhuế trưởng lão, mang tai họa đến cho Nhung tộc.Kiếm Lan thấy Nhung Lâu sợ hãi như vậy thì tức giận chửi ầm lên: “Ngu xuẩn. Ngươi, ngươi đang sợ cái gì?”“Chỉ là so tài đàm luận với nàng ta thôi có phải giết chết nàng ta đâu. Nhuế trưởng lão không thèm để ý đến loại chuyện này.”Đàm Linh cũng rất tức giận. Vừa rồi còn lớn tiếng như thế, giờ lại sợ co vòi rồi, có phải nam nhân hay không?Thánh tộc có người như ngươi thật mất mặt.Đàm Linh quát lên với Nhung Lâu: “Ra tay đi. Ta cam đoan với ngươi, sư phụ ta sẽ không truy cứu.”Tiểu bối bàn luận so tài, chỉ cần không mang ác ý giết người trần trụi, căn bản tiền bối không để ý làm gì.Đây là truyền thống của người Thánh tộc.Lữ Thiếu Khanh phụ họa, tỏ vẻ đồng ý: “Không sai, dù sao thì nàng ta cũng đang bị thương, không ổn lắm, ngươi cũng không tính là lợi dụng người ta, làm sao Nhuế trưởng lão có thể làm khó ngươi đây?”“Dù nàng ta thua đi nữa cũng chỉ có thể nói là tài nghệ không bằng người thôi, không tính là bị các ngươi bắt nạt.”Lữ Thiếu Khanh cười tủm tỉm ở bên cạnh, chỉ sợ thiên hạ không loạn.Đàm Linh hằm hằm nhìn hắn: “Vết thương của ta đã lành rồi.”“Lành chưa? Thức hải còn đau không?”Lữ Thiếu Khanh khoan thai hỏi lại, Đàm Linh trầm mặc một lát, cuối cùng nghiến răng cao giọng cường điệu: “Ta không có vấn đề gì.”Cho dù thức hải không thể khỏi nhanh thế, nàng ta cũng sẽ không thừa nhận mình không ổn.Một khi đã được khiêu chiến, nhất định phải vượt khó tiến lên, tuyệt đối không thể kiếm cớ.Nhung Lâu nghe vậy, theo bản năng rụt cổ lại.Lợi dụng khi người ta gặp nạn không tính là anh hùng hảo hán.Gã mà ra tay với Đàm Linh, không phải bắt nạt người ta thì là gì?Kiếm Lan giận đến run người. Sao mình lại tìm ra được gia hỏa thế này?Đáng chết. Gia hỏa này còn muốn theo đuổi ta nữa? Nằm mơ giữa ban ngày đi!Cơn giận xông lên não, Kiếm Lan lệnh cho Nhung Lâu: “Ra tay đi. Ngươi mau đánh một trận với nàng ta, nếu không đừng có theo ta!”Nhung Lâu có vẻ khó xử, gã đang vô cùng khó khăn, bên trái bên phải đều không phải.Đàm Linh cũng nói: “Ra tay đi, ta sẽ không nói chuyện này cho sư phụ.”Lữ Thiếu Khanh lại lần nữa đứng ra nói với hai bên: “Dĩ hòa vi quý, tất cả đều là người một nhà, đánh đấm cái gì?”“Nếu muốn đánh thật, thì còn nhiều cơ hội, đúng không? Không nhất định phải đánh vào lúc này.”Đàm Linh bất mãn mắng: “Vì sao không thể đánh vào lúc này?”Dám khiêu chiến với nàng ta, cho dù thua, nàng ta cũng phải nghênh chiến.“Ngươi còn phải đưa chúng ta về nhà thu xếp chứ.” Lữ Thiếu Khanh rất lo lắng: “Ngươi đánh nhau, nhỡ đâu bị đánh chết, hai sư huynh đệ chúng ta đi đâu?”Đàm Linh tức giận nghiến chặt răng, run rẩy hai tay chỉ muốn cào chết cái đồ hỗn đản không biết nói chuyện này.Ai mà bị đánh chết chứ?Ta mạnh lắm đấy!Từ lời của Lữ Thiếu Khanh, Nhung Lâu hiểu chuyện, vội vàng nói: “Ta cũng không muốn giậu đổ bìm leo, chiếm tiện nghi của ngươi. Chờ ngươi khỏe rồi chúng ta lại đánh.”Dù đã khôi phục dáng vẻ phách lối tự đại nhưng ai cũng biết gã đang thực sự sợ hãi.Cái gọi là đánh sau ấy, chỉ là lấy cớ mà thôi.Sau này, dù có cơ hội, gã cũng không dám đánh với Đàm Linh đâu.Lớp phấn phủ trên mặt Kiếm Lan đã rơi xuống gần hết, lộ ra làn da ngăm đen loang lổ với màu trắng của phấn.Nhan sắc này khiến cho tiểu viên hầu bịt chặt hai mắt lại, kêu lên chít chít với Kế Ngôn.Lữ Thiếu Khanh tốt bụng nhắc nhở: “Chớ có run nữa, run tiếp vôi trên mặt ngươi sẽ rơi hết đấy, đi trang điểm lại đi.”“Dù sao thì, bộ dáng này của ngươi sẽ dọa người khác sợ đấy.”Mặc dù hiện tại Đàm Linh đang rất giận Lữ Thiếu Khanh nhưng nghe hắn nói vậy vẫn không nhịn được mà phì cười.Lời này quá tổn thương đi.Kiếm Lan lập tức nhảy dựng lên cao ba trượng như một con mèo bị dẫm phải đuôi, chỉ vào mặt Lữ Thiếu Khanh mà hét ầm lên: “Khốn, khốn kiếp. Tên đáng chết, ngươi đang nói cái gì?”“Ngươi lặp lại lần nữa xem!”Lữ Thiếu Khanh tỏ ra rất vô tội: “Làm sao thế? Ta có lòng tốt nhắc nhở ngươi, ngươi tức giận thế làm gì?”“Nói thật còn có lỗi à?”Đàm Linh vốn không muốn cười, nhưng nhìn Kiếm Lan lúc này nàng ta thực sự không nhịn được.Quá ác độc.Vẻ mặt vô tội và kinh ngạc của Lữ Thiếu Khanh khiến cho người ta cảm thấy hắn chỉ đang nói thật thôi.Kiếm Lan không nhịn được nữa, lại dám làm nhục nàng ta như thế.Toàn thân nàng ta bùng lên một cỗ kiếm ý, bay thẳng đến Lữ Thiếu Khanh: “Đi chết đi!”Một lời không hợp là muốn giết người, nhìn thế đủ hiểu Kiếm gia bá đạo cỡ nào.Kế Ngôn nãy giờ ngồi im đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, một cỗ kiếm ý càng mạnh hơn nữa chợt lóe lên.“A!”Kiếm Lan lảo đảo lùi lại liên tiếp mấy bước, sắc mặt trắng bệnh, cuối cùng không nhịn được mà nôn ra một ngụm máu tươi.Nàng ta hoảng sợ nhìn Kế Ngôn: “Ngươi, ngươi…”Cỗ kiếm ý kia tinh thuần và kinh khủng vô cùng, nàng ta chưa bao giờ cảm nhận thấy dù là từ đệ đệ.Kế Ngôn nói với Đàm Linh: “Đi thôi!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận