Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 879 - Sâu không lường được (tt)



Chương 879: Sâu không lường được (tt)Nhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmKhông đợi Lữ Thiếu Khanh nói ra thân phận của mình, Thời Cơ đã nói trước một bước.Hơn nữa còn nói ra chuyện Lữ Thiếu Khanh bảo hai tỷ đệ bọn họ làm.Lữ Thiếu Khanh rất muốn bịt miệng Thời Cơ lại, loại chuyện này không nói thì có thể chết sao? Chẳng may sư phụ ngươi không hiểu, ta chẳng phải là xong đời rồi sao?Quả nhiên, sau khi Phù Doãn nghe xong, sắc mặt âm trầm: "Tiểu tử kia, ngươi làm loại chuyện này là hơi quá rồi."Nhìn xem, quả nhiên là người Ma tộc, gia hỏa không có đầu óc, hoàn toàn không biết lý do tại sao ta làm điều này.Haiz, quên đi, nói chuyện với loại người thô lỗ này chính là không thông, Lữ Thiếu Khanh cũng lười giải thích, trực tiếp ưỡn ngực, mặt không sợ hãi nói: "Phù trưởng lão cũng không hiểu sao? Loại chuyện này, ta còn tưởng rằng ngươi hiểu chứ, haiz..."Sau khi nói xong, còn vô cùng thất vọng lắc đầu.Phù Doãn sửng sốt, không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại trả lời như vậy."Được rồi, các ngươi ở chỗ này nhìn đi, ta rời đi trước, quá làm cho người ta thất vọng rồi..."Lữ Thiếu Khanh lắc đầu, tranh thủ lúc Phù Doãn ngây người, lập tức rời khỏi nơi này.Tốc độ muốn nhanh bao nhiêu thì nhanh bấy nhiêu, chỉ trong nháy mắt Lữ Thiếu Khanh đã biến mất khỏi chỗ này.Để lại ba người sững sờ tại chỗ.Cho dù là Phù Doãn cũng không ngờ Lữ Thiếu Khanh lại làm như vậy, nói chạy liền chạy, nhanh đến mức ông ta căn bản không kịp phản ứng.Tiểu tử này, thú vị.Phù Doãn nhìn hướng Lữ Thiếu Khanh biến mất, ánh mắt ý vị thâm trường.Đàm Linh bên cạnh im lặng thật lâu, tên hỗn đản này, quả nhiên là không sợ chết mà.Phù Doãn trưởng lão tốt xấu gì cũng là trưởng lão Thánh Địa, một lời không hợp liền bỏ chạy.Trong mắt người Thánh tộc, đây là hành vi vô cùng thất lễ, hơn nữa ngôn ngữ cũng là đại bất kính.Hành vi như vậy, nếu Phù Doãn giết Lữ Thiếu Khanh cũng không dám ai nói gì.Chẳng qua Đàm Linh cảm thấy vẫn nên giúp Lữ Thiếu Khanh nói vài câu hay ho.Lữ Thiếu Khanh tuy rằng đáng giận, nhưng ít ra đã cứu nàng ta, là khách nhân của nàng ta.Nàng ta nói với Phù Doãn: "Mong Phù trưởng lão thứ lỗi, người này chính là như vậy, thẳng thắn mà làm."Không lễ phép lại bị mình nói thành thẳng thắn mà làm, Đàm Linh cảm thấy lương tâm của mình đau đớn.Phù Doãn ha ha cười: "Ta không có tức giận, tiểu tử này rất thú vị."Thời Cơ thấy sư phụ cười rộ lên, nàng ta cũng yên lòng, nàng ta chỉ sợ Phù Doãn sẽ tìm Lữ Thiếu Khanh gây phiền toái.Thời Cơ cười rộ lên, vui vẻ nói với Phù Doãn: "Đúng không, sư phụ, Trương Chính đại nhân thật sự rất lợi hại, chỉ cần để đệ đệ trồng cây ở chỗ này là có thể giúp đệ đệ đột phá rồi."Đàm Linh rất bất đắc dĩ, nha đầu này tin tưởng không nghi ngờ đối với tên hỗn đản kia.Đàm Linh nhìn Phù Doãn, nói với Thời Cơ: "Nha đầu ngốc, hắn lừa ngươi đấy, sao có thể đột phá như vậy được?" Là Thời Liêu dựa vào nỗ lực của mình mà đột phá, không liên quan đến hắn."Chưa từng nghĩ, Phù Doãn dường như cảm thấy rất hứng thú với việc này, ông ta hỏi Thời Cơ: "Hắn nói thế nào?”Thời Cơ lấy tay vỗ ngực mình, trên mặt lộ ra biểu cảm mê hoặc khó hiểu: "Trương Chính đại nhân nói, chỉ cần chỗ này của chúng con thông, là có thể đột phá."Đàm Linh bắt đầu lo lắng, thậm chí hy vọng Thời Cơ không nói như vậy.Nàng ta cảm thấy sau khi Phù Doãn nghe xong, có lẽ sẽ tát chết Lữ Thiếu Khanh, đây rõ ràng là cách nói không đáng tin cậy.Nhưng Phù Doãn nghe xong, ánh mắt lại bắn ra tia sáng, giống như bảo thạch trong đêm tối, lập tức bộc phát ra ánh sáng.Ông ta lại ngẩng đầu nhìn về phía Lữ Thiếu Khanh, cuối cùng chậm rãi nói: "Người trẻ tuổi bây giờ quả thật sâu không lường được."Tuổi tác còn nhỏ hơn so với hai đồ đệ của mình, nhưng đã nhìn thấy thứ gì đó còn sâu hơn ông ta.Thú vị, thật thú vị!Đàm Linh ngây ngẩn cả người, không phải ngươi muốn đập chết hắn sao? Vẻ mặt cảm khái, thậm chí thưởng thức này là có ý gì?"Phù trưởng lão, cái này, cái này..."Đàm Linh không hiểu, Thời Cơ cũng không rõ, nhao nhao nhìn Phù Doãn, hy vọng Phù Doãn nói rõ ràng.Phù Doãn vốn định nói nhưng hiện tại ông ta không có thời gian.Ông ta phóng lên trời, đi tới giữa trời, mái tóc dài màu trắng đón gió phất phới, như Ma Thần trong đêm tối, cười ha ha, thanh âm chấn động ngàn dặm."Tiểu đồ đột phá, không rảnh tiếp đón các vị, mong các vị rộng lòng tha thứ!"Lập tức, xung quanh vang lên từng đợt kinh hô."Là Phù Doãn!""Phù Doãn trưởng lão của Thánh Địa!""Thì ra là đệ tử của ông ta đang đột phá!""Kỳ quái, nơi này không phải là chỗ của Nhuế trưởng lão sao?""Đi thôi, nếu còn tiếp tục lưu lại, Phù Doãn trưởng lão cũng sẽ không dễ nói chuyện như vậy..."Vô số cường giả bởi vì động tĩnh đột phá của Thời Liêu mà kéo tới lại nhao nhao tản đi.Vốn có không ít người muốn nhân cơ hội quấy nhiễu một phen, nhưng mà Phù Doãn đi ra, bọn họ cũng chỉ có thể tản đi.Không ai dám đắc tội với trưởng lão Thánh Địa.Đương nhiên cũng có người âm thầm ẩn núp, có tâm tư gì thì không biết.Nhưng có Phù Doãn ở chỗ này, trừ phi người cùng cấp bậc đột kích, bằng không không ai có thể quấy nhiễu được Thời Liêu đột phá.Đàm Linh nhìn Thời Liêu bắt đầu độ kiếp trên bầu trời, lại nhìn Thời Cơ bên cạnh, cười nói: "Thời Liêu đột phá, ngươi cũng phải thêm chút sức. Nhưng mà ngươi cũng đừng vì vậy mà nản lòng, phải giữ vững lòng tin."Thời Cơ lắc đầu, nói với Đàm Linh: "Ta cũng sắp đột phá rồi."Giọng nói tràn đầy tự tin, ngẩng đầu, giống như một con gà mái nhỏ tự tin.Đàm Linh kinh ngạc: "Ngươi cũng muốn đột phá?"Sau đó càng thêm nghiêm túc đánh giá Thời Cơ một phen, nhưng không có phát hiện Thời Cơ có dấu hiệu đột phá.Thời Cơ trả lời: "Trương Chính đại nhân nói, đệ đệ ta đột phá, ta cũng sẽ nhanh chóng đột phá theo."Đàm Linh buồn bực, lại là lời của tên khốn kiếp kia.Tên khốn kia rốt cuộc cho ngươi uống thuốc mê gì mà khiến ngươi tin tưởng hắn như thế.Hắn nói là cái gì thì là cái đó sao? Đối với ta ngươi cũng không có loại tín nhiệm như này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận