Sư Huynh Của Ta Quá Mạnh

Chương 88 - Trận pháp



Chương 88: Trận phápNhóm dịch: Kỵ sĩ bóng đêmTiêu Y chưa từ bỏ ý định, cổ tay phát lực, liên tục đâm mấy kiếm.Kết quả đều giống nhau, không thể phá vỡ vòng phòng hộ dưới sự bố trí của Tân Chí.Thấy Tiêu Y chưa từ bỏ ý định, cơn giận trong lòng Tân Chí tiêu tan rất nhiều.Biểu tình dữ tợn khôi phục bình thường, liên tục cười lạnh: "Đừng nằm mơ, chỉ bằng chút năng lực này của ngươi mà cũng muốn phá vỡ phòng ngự của ta sao? Nằm mơ đi!"Sau đó, trong tay hắn ta xuất hiện một tấm linh phù khác. Chuẩn bị ra tay tàn nhẫn với Tiêu Y. Nhưng mà, đúng lúc này, một luồng khí tức nguy hiểm quanh quẩn trong lòng hắn ta. Nó giống như một con rắn độc trong đêm tối, lặng lẽ đi tới phía sau hắn ta, đã há to miệng, lộ ra răng nanh.Hắn ta tập trung nhìn lại, trường kiếm trong tay Tiêu Y sáng lên ánh sáng màu lam nhạt, nhu hòa, hai cảm giác mũi nhọn tương phản quấn quanh cùng một chỗ. Làm cho hắn ta một loại cảm giác lông tơ dựng thẳng.Tân Chí còn chưa kịp phản ứng thì trường kiếm của Tiêu Y lại đâm trúng vòng phòng hộ của hắn ta.Ba!Vòng phòng hộ vỡ vụn, trường kiếm không hề cản trở đâm tới trước mặt Tân Chí, cắm thẳng vào đầu hắn ta.Khí tức trên trường kiếm làm cho linh hồn Tân Chí run rẩy."Kiếm, kiếm ý?"Biểu tình của Tân Chí giống như nhìn thấy ma, thét chói tai.Ở trước mặt nguy hiểm, Tân Chí không dám đứng lại, cũng không dám áp chế cảnh giới nữa.Hắn ta quát to một tiếng, linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyển.Một đợt khí tức cường đại bộc phát ra từ trên người hắn ta, tựa như bom nổ mạnh, linh lực bắn ra xung quanh."A..."Tiêu Y bị đợt bùng nổ đột nhiên xuất hiện chấn động đến phun ra máu tươi, trường kiếm trong tay liên tục đứt đoạn.Cuối cùng nàng nắm chuôi kiếm bay ngược ra ngoài..."Tiểu Y muội muội..."Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu không để ý đến vết thương của mình, vội vàng tiến lên đỡ Tiêu Y."Khụ khụ..."Sắc mặt Tiêu Y tái nhợt, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, chẳng qua trong mắt lại vô cùng hưng phấn.Ánh mắt sáng quắc.Giao thủ với đối thủ như vậy, giúp nàng lĩnh ngộ được không ít thứ.Tiêu Y không nói gì, chỉ về một hướng, vội vàng nói: "Đi, đi tới đó."Biện Nhu Nhu không hiểu: "Đến đó làm gì?"Phương Hiểu cười khổ nói: "Chúng ta đi đâu cũng có gì khác nhau đâu."Ba người đã đánh mất sức chiến đấu, chạy đến đâu cũng giống nhau, không có khả năng chạy thoát."Đi mau! Tranh thủ lúc hắn ta còn chưa kịp phản ứng."Tiêu Y vô cùng lo lắng: "Tin tưởng ta."Tuy rằng cảm thấy không có tác dụng gì, nhưng Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu cũng không có lựa chọn.Bọn họ cũng không muốn ngồi đây chờ chết.Hai người đỡ Tiêu Y, ba người gian nan chạy tới chỗ Tiêu Y vừa nói.Biện Nhu Nhu lấy ra một pháp khí bao phủ bọn họ lại, tốc độ của ba người đột nhiên tăng tốc."Đừng chạy!"Đám đệ tử Điểm Tinh Phái phía sau nhao nhao đuổi theo.Tốc độ của ba người Tiêu Y không nhanh, may mà Tân Chí không lập tức đuổi theo, cho ba người cơ hội thở dốc.Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đi tới chỗ Tiêu Y nói.Đây là nơi trước đó không lâu Lữ Thiếu Khanh đã tản bộ khi không có việc gì.Tiêu Y đặt mông ngồi dưới đất, khoảng cách không tính là xa, nhưng cũng làm cho thể lực của nàng tiêu hao đến không còn lại bao nhiêu.Biện Nhu Nhu và Phương Hiểu cũng không kém là mấy.Biện Nhu Nhu nhìn xung quanh, không phát hiện có gì đặc biệt."Tiểu Y muội muội, chúng ta tới đây thì có thể làm gì?"Biện Nhu Nhu nhìn Hạ Ngữ và Tuyên Vân Tâm đang chiến đấu kịch liệt, trong mắt lộ ra một tia tự trách; "Không thể giúp được sư tỷ..."Nhìn đệ tử Tân Chí và Điểm Tinh Phái đuổi theo.Thanh âm Tiêu Y suy yếu nói: "Ta, ta đã cố hết sức.""Không sao, ngươi đã làm rất khá."Biện Nhu Nhu vỗ tay nàng, an ủi: "Đáng tin cậy hơn Nhị sư huynh của ngươi nhiều."Nhớ lại trận chiến vừa rồi, sự khiếp sợ trong mắt Biện Nhu Nhu vẫn chưa rút đi.Nàng tuyệt đối không nghĩ tới Tiêu Y lại lĩnh ngộ được kiếm ý.Mặc dù Phương Hiểu đã đề điểm trước với nàng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn khiến nàng vô cùng chấn động.Kiếm ý, thật sự là quá mạnh mẽ. Chỉ bằng vào thực lực của Tiêu Y mà cũng có thể phá vỡ bình phong phòng hộ của Tân Chí.Mặc dù hạ thấp cảnh giới và thực lực nhưng vẫn khiến cho người ta vô cùng chấn động.Tiêu Y lắc đầu, muốn nói gì đó hộ cho Lữ Thiếu Khanh. Nhưng hiện tại linh lực trong cơ thể nàng hỗn loạn, chúng như đàn bò bị kinh hãi, chạy tán loạn trong cơ thể, khiến nàng rất khó chịu.Quá mệt mỏi, thôi quên đi, không nói tốt giúp Nhị sư huynh nữa. Dù sao Nhị sư huynh cũng không quan tâm.Phương Hiểu hỏi Tiêu Y: "Tiểu Y muội muội, Nhị sư huynh của muội đâu?"Đã đến lúc này rồi, Lữ công tử còn không ra tay sao? Hắn còn muốn chờ tới khi nào?Biện Nhu Nhu nghiến răng nghiến lợi: "Đừng nhắc tới tên nhát gan kia, nhất định là lâm trận chạy thoát rồi."Tiêu Y có chút mê mang: "Ta cũng không biết, Nhị sư huynh chỉ bảo chúng ta đến đây đợi thôi.""Đợi đã, hắn cho rằng hắn là ai? Chúng ta tới nơi này liền an toàn sao?"Biện Nhu Nhu đầy một bụng oán khí, chỉ hận Lữ Thiếu Khanh không ở trước mắt, bằng không nàng nhất định phải dùng nước miếng phun chết Lữ Thiếu Khanh.Đồ nhát gan, tên khốn lâm trận chạy trốn, không phải là nam nhân."Đúng vậy, các ngươi chạy trốn tới đây, liền cho rằng mình an toàn sao?"Tân Chí mang theo đệ tử Điểm Tinh Phái vây quanh, ánh mắt Tân Chí mang theo sát ý, gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Y.Ở má trái của hắn ta, xuất hiện một vết máu, máu tươi chảy ròng.Tuy Tân Chí kịp thời đẩy Tiêu Y ra, nhưng Tiêu Y cũng không phải không công mà lui.Kiếm quang ẩn chứa kiếm ý để lại một vết thương trên mặt hắn ta.Nhận thấy trên mặt truyền đến đau đớn, trong lòng Tân Chí hận ý ngập trời, sát ý giết người rõ ràng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận